Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Chủ nhiệm Thạch nói vậy là có ý gì?”
Có thể nhẫn nại nhưng không thể chịu nhục, Tề Dực không nhịn được nữa. Từ lúc người này bước vào đã liên tục châm chọc, ngày thường nhắm vào anh thì thôi, nay đến cả Trì Vũ Hiền cũng không buông tha.
Thạch Hoài Nhân ngồi thẳng người dậy, nghiêm mặt nói: “Mặc dù có video giám sát, nhưng thi thể vẫn là do cậu trộm đi. Hơn nữa, hai người các cậu là người trực tiếp phụ trách vụ án này, có liên quan như vậy, quả thật rất đáng nghi.”
Ông ta liếc nhìn Tề Dực một cái, chậm rãi nói tiếp: “Huống chi đã hiểu pháp luật mà vẫn cố tình vi phạm, đó là điều tối kỵ trong ngành chúng ta.”
Trì Vũ Hiền vừa xấu hổ vừa tức giận. Thạch Hoài Nhân đúng là không biết điều, gặp ai cũng công kích. Đừng nói Tề Dực muốn đánh ông ta, đến cả anh ta cũng muốn cho ông ta vài cú để bớt lắm lời.
Tề Dực siết chặt tay, làm cho chiếc ly giấy trong tay biến dạng.
“Chủ nhiệm Thạch nói nhiều như vậy, vậy ông hiểu được bao nhiêu phần chân tướng của vụ án rồi? Ngay cả video giám sát cũng chưa xem qua, chỉ nghe cấp dưới báo lại đã vội kết luận tôi là người đáng nghi. Thật xin lỗi, để ông thất vọng rồi, hiện tại tôi không còn là đối tượng bị nghi ngờ nữa.”
Thạch Hoài Nhân đang định mở miệng nói tiếp thì Tề Dực đã không để ông ta có cơ hội.
“Đúng rồi, lát nữa có cuộc họp. Nghe nói lần này Ủy ban kiểm tra kỷ luật và thanh tra sẽ cử người xuống, ông là đại đội trưởng đội kỹ thuật, cũng là chủ nhiệm phòng pháp y, là người phụ trách chính của phòng này. Tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông không có mặt, cũng không quan tâm đến tiến triển vụ án. Nếu để cấp trên của đơn vị và đội trưởng Vương biết, chỉ sợ không hay cho lắm.”
Thạch Hoài Nhân mở to mắt, hoàn toàn không nghĩ tới những điều đó. Bị Tề Dực nói một hồi, ông ta bắt đầu rối loạn.
“Đợi lát nữa đội trưởng Vương nhất định sẽ hỏi ông về tiến độ điều tra. Nhìn tình trạng hiện tại của chủ nhiệm Thạch, liệu ông đã chuẩn bị xong chưa?”
Thạch Hoài Nhân bắt đầu thấy không yên, mặt ông ta đỏ bừng. Cuối cùng ông ta đứng dậy, cứng giọng nói: “Người trẻ tuổi không nên nói nhiều như vậy.”
Tề Dực không đáp lời. Thạch Hoài Nhân liếc qua Trì Vũ Hiền rồi xoay người bỏ đi. Đến cửa, ông ta chợt dừng bước, quay đầu lại nói: “À đúng rồi, tôi nghe nói thi thể sau khi bị mất trộm đã xuất hiện thêm vết thương. Nếu người nhà nạn nhân biết được, nhất định sẽ không để yên. Cậu nên chuẩn bị tinh thần đi.”
Nói xong, ông ta rời đi không quay đầu lại.
Trì Vũ Hiền bỗng thấy chột dạ. Người biết rõ thi thể bị cắt mất bộ phận sinh dục chỉ có anh ta và Tề Dực. Anh ta lập tức giải thích: “Lão Tề, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có...”
“Ừm.” Tề Dực điềm tĩnh đáp: “Là tôi báo cáo với đội trưởng Vương, có lẽ chính đội trưởng đã nói cho ông ta biết.”
“À cái đó...” Trì Vũ Hiền nhìn quanh một vòng, khẽ khàng khuyên nhủ: “Dù sao ông ta cũng là cấp trên của cậu, đối đầu với ông ta sẽ không có lợi gì. Lão Tề à, cậu nên...”
Tề Dực vẫn chăm chú nhìn vào màn hình giám sát, không quay đầu lại, cắt ngang lời anh ta: “Cậu cũng nên đi chuẩn bị đi.”
“Được, cậu tự lo liệu nhé.” Trì Vũ Hiền biết rõ Tề Dực là người cứng đầu, nói thêm cũng vô ích: “Tôi đi đây, nếu cần gì thì cứ gọi điện.”
“Ừm.”
Ba phút sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Tề Dực quay đầu nhìn thì thấy một nữ cảnh sát cao gầy đang đứng trước cửa.
Cô trang điểm nhẹ, tóc buộc đuôi ngựa, áo sơ mi sơ vin gọn gàng trong váy đồng phục cảnh sát. Dáng vẻ chỉnh tề, cử chỉ hiên ngang.
Nữ cảnh sát này tên là Khương Hiểu Du, làm việc tại phòng thẩm định chứng cứ điện tử, đồng thời cũng là một trong năm người đẹp nổi bật của chi đội.
Thực ra, toàn chi đội cũng chỉ có đúng năm nữ cảnh sát.
“Anh Dực, em đến điều tra dữ liệu giám sát, tiện thể kiểm tra các văn kiện gốc trên mạng nội bộ và ổ cứng. Em không phát hiện điều gì bất thường. Video giám sát chắc cũng không có vấn đề gì đúng không ạ?”
Tề Dực đã đoán trước được kết quả này. Việc nhờ Khương Hiểu Du điều tra chỉ là biện pháp đề phòng.
“Anh biết rồi. Cảm ơn em, vất vả rồi.”
Thấy cô có vẻ như còn điều gì muốn nói, Tề Dực chủ động hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Vừa nghe hỏi, Khương Hiểu Du như trút được gánh nặng, gật đầu nói: “Em vừa phát hiện ra một chuyện. Hơn một tháng trước, ở tiểu khu Đồng đã xảy ra một vụ tự sát. Người chết mặc đồ đỏ, nhảy từ tầng hai mươi mốt xuống. Anh thấy vụ này có liên quan đến vụ án hiện tại không?”
“Tự sát à?” Tề Dực sửng sốt: “Khu đó xảy ra chuyện sao? Sao anh không biết gì?”
“Lúc đó anh đang đi công tác, chủ nhiệm Thạch tự mình khám nghiệm tử thi.” Khương Hiểu Du giải thích, xong còn tỏ vẻ khó chịu: “Chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, mà đến giờ ông ta vẫn chưa nói gì với anh sao?”