Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Động tác của Tề Dực ngừng lại, khóe miệng hơi rũ xuống: “Chưa từng nhắc tới.”
Bình thường Thạch Hoài Nhân chỉ quan tâm tham gia hoạt động chính trị thì thôi, đằng này lại che giấu cả những chi tiết liên quan đến vụ án.
Khương Hiểu Du không rõ về mối bất hòa giữa anh và Thạch Hoài Nhân nên cẩn thận hỏi: “Hay là em kể cho anh nghe nhé?”
Tề Dực hơi nghi ngờ. Anh có quá nhiều vụ cần điều tra, thời gian lại quý như vàng. Mặc dù khả năng xảy ra hai vụ án trong cùng một tiểu khu trong thời gian ngắn là rất thấp, nhưng nếu điều tra không phát hiện mối liên hệ nào thì có thể kết luận là không liên quan. Anh cũng không muốn lãng phí thời gian.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Thạch Hoài Nhân chính là người phụ trách khám nghiệm vụ án nhảy lầu, Tề Dực đổi ý: “Được, em kể anh nghe đi. Vụ đó phá được chưa?”
Khương Hiểu Du gật đầu: “Phá rồi. Đã loại trừ khả năng bị giết, xác định là tự sát. Do có mâu thuẫn với chồng chưa cưới, càng nghĩ càng tức giận nên lúc anh ta đi làm, cô ấy đã nhảy từ tầng hai mươi mốt. Vụ án đã kết thúc, người nhà cũng chấp nhận kết quả điều tra.”
Tề Dực không hài lòng với kết luận này, cau mày nói: “Nếu đã phá rồi thì chắc không liên quan gì đến vụ của chúng ta... Ý anh là, có từng điều tra xem Cao Hội Thành có liên quan gì không?”
“Không có.” Khương Hiểu Du đáp: “Thực ra thoạt nhìn hai vụ không liên quan gì, nhưng em vẫn cảm thấy kỳ lạ. Anh Dực, có thể anh chưa biết, nhưng trên mạng có một cách nói rằng người mặc đồ đỏ nhảy lầu là để hóa thành lệ quỷ...”
“Lệ quỷ gì chứ?” Tề Dực ngắt lời cô: “Em là cảnh sát mà vẫn tin mấy thứ đó à?”
Khương Hiểu Du vội vàng phân trần: “Đâu có, em đâu có tin. Nhưng nếu người chết tin thì lại khác. Lúc chết chắc cô ấy oán hận lắm, muốn chết để báo thù ai đó. Em thấy chỉ mâu thuẫn với chồng chưa cưới thôi thì chưa tới mức tuyệt vọng đến vậy.”
Điều đó nghe cũng hợp lý. Tề Dực hỏi tiếp: “Chồng chưa cưới của cô ấy nói gì?”
“Những chuyện áp lực cuộc sống linh tinh.” Khương Hiểu Du đáp: “Ban đầu hai bên thỏa thuận, nhà trai trả tiền đặt cọc phòng tân hôn, nhà gái chi tiền trang trí và mua xe. Nhưng sau đó áp lực trả nợ quá lớn, thu nhập thì ít, cộng thêm kinh tế khó khăn, thế là hai bên phát sinh mâu thuẫn. Nói dễ hiểu thì bên nam muốn mua một căn nhà nhỏ dạng hỗ trợ cho người thu nhập thấp để giảm gánh nặng, bên nữ lại khăng khăng phải mua nhà lớn cho xứng đáng, cãi nhau nhiều lần vì chuyện này.”
Nói đến đây, Khương Hiểu Du đưa ra suy nghĩ của mình: “Tuy kết luận điều tra cho thấy tính cách cô gái này rất cực đoan, dễ hành động tiêu cực, lại có dấu hiệu trầm cảm, nên việc tự tử là hợp lý. Nhưng em vẫn thấy kỳ lạ, nếu chỉ vì thế mà cô ấy mặc đồ đỏ để hóa thành lệ quỷ thì hơi quá.”
“Ừm.” Tề Dực đồng tình. Anh cũng thấy không đến mức như vậy, nhưng không nghĩ quá xa: “Nhưng mặc đồ đỏ cũng đâu có nghĩa là muốn hóa thành lệ quỷ. Biết đâu lúc đó cô ấy chỉ muốn ăn mặc đẹp một chút khi chết thôi. Em đang suy diễn quá nhiều rồi.”
Khương Hiểu Du không phục: “Bộ đồ đó cô ấy mua từ hồi đại học, sau khi tốt nghiệp chưa từng mặc. Bình thường cô ấy cũng không thích mặc màu sặc sỡ. Nếu không phải tức giận thì sao lại chọn mặc bộ đó?”
“Ồ?” Tề Dực tỏ vẻ hứng thú: “Em biết được mấy chi tiết đó từ đâu? Trong hồ sơ vụ án à?”
“Trên mạng...” Cô hơi chột dạ, sau đó bổ sung: “Trong hồ sơ vụ án chỉ có vài lời của bạn thân người chết, nhưng chủ nhiệm Thạch không coi trọng mấy, ông ta cũng cho rằng những điều đó là suy diễn quá mức, giống anh vậy.”
Tề Dực im lặng.
Dĩ nhiên lời đồn trên mạng không thể tin, nhưng đánh giá của Thạch Hoài Nhân thì không thể xem thường. Nếu ngay cả ông ta cũng nói là suy diễn quá mức, thì rất có thể người chết đúng là ôm nỗi uất hận sâu nặng.
Dù sao thì phá án không thể dựa vào cảm tính được. Tề Dực nói: “Thế này đi, lúc nào rảnh anh sẽ lật lại hồ sơ điều tra. Đến lúc đó sẽ trả lời em.”
“Được, em đợi anh.”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Hết rồi.”
“Vậy anh nhờ em một việc.” Tề Dực khẽ dịch người sang một bên, nhường chỗ trước máy tính: “Vừa hay em ở đây, giúp anh kiểm tra lại đoạn video này một lần nữa. Anh chắc chắn có người đã vào phòng nghỉ của anh đêm qua, nhưng xem mãi vẫn không thấy gì bất thường.”
Anh vẫn cảm thấy khả năng bản thân mộng du là rất nhỏ. Rất có thể ai đó đã lén lút vào phòng.
Khương Hiểu Du giật mình: “Vào phòng nghỉ của anh sao? Nguy hiểm vậy? Tối qua anh ngủ mà không khóa cửa à?”
“Khi đó buồn ngủ quá, anh không nhớ rõ là có khóa hay không nữa.” Tề Dực không giải thích nhiều, ra hiệu cho cô đi xem: “Em qua xem giúp anh đi.”