Người Chết Gõ Cửa

Chương 5. Người ở nơi này

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tề Dực lắc đầu liên tục:

“Không thể nào, tôi còn chụp hình và quay video lại.”

Nói xong, anh đưa điện thoại cho Trì Vũ Hiền, rồi lại ghé sát lên bệ cửa sổ, cúi đầu nhìn quanh bốn phía. Nhưng quạ đen đã không còn, tìm một hồi cũng chỉ phát hiện vài sợi lông đen vương trên bệ.

Lúc này anh mới để ý, tiếng gõ cửa sổ lúc nãy cũng không còn nữa.

“Đúng là kỳ quái thật.”

Trì Vũ Hiền xem xong video rồi trả điện thoại cho anh, giọng nói tuy có phần nghiêm túc nhưng rõ ràng không quá để tâm:

“Nhưng nói gì thì nói, chuyện này cũng không đến lượt chúng ta bận tâm. Cậu là pháp y, không phải nhà sinh vật học, đừng quản mấy thứ ngoài phạm vi chuyên môn.”

Tề Dực chẳng qua chỉ cảm thấy hiện tượng này quái lạ, thêm tính cách thích truy đến cùng của anh nên mới để tâm. Nhưng lúc này không có chút manh mối nào, cũng không thể lãng phí thời gian hơn nữa.

Mà cứ thế bỏ đi thì lại thấy không cam lòng.

“Đi thôi, về phòng giám sát.” Trì Vũ Hiền bắt đầu sốt ruột, giục liên tục. Tề Dực đành đi theo.

Khi ra đến cửa, Trì Vũ Hiền tiện tay bật đèn. Tề Dực quay đầu lại nhìn, dường như đám quạ đen kia lại xuất hiện thoáng qua trong tầm mắt.

Một suy nghĩ vụt qua đầu anh:

[Lẽ nào đám quạ đó chỉ hiện ra khi có ánh sáng? Nhưng vẫn có chỗ nào không đúng...]

Trì Vũ Hiền đi được vài bước thì phát hiện Tề Dực chưa theo kịp, liền ngoái đầu:

“Còn nhìn gì nữa? Mau lên.”

Tề Dực im lặng bước theo, cả hai cùng quay lại phòng giám sát.

Tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế, Trì Vũ Hiền nhìn anh:

“Cậu có thể chọn xem lại tất cả video giám sát của chi đội, trên dưới, trong ngoài gì cũng được. Ngoài ra, cần gì thì nói thẳng, tôi sẽ cố hết sức phối hợp. Thời gian của chúng ta không nhiều, cố mà tìm lại xác đi, phá được án thì càng tốt.”

“Có phải tôi chỉ có đúng một đêm thôi không?” Tề Dực đưa tay dụi mắt: “Có cà phê không? Trà đậm cũng được. Tôi buồn ngủ đến mức đầu ong hết cả rồi.”

“Có cà phê túi lọc.” Trì Vũ Hiền đứng dậy: “Muốn thêm sữa thêm đường không?”

“Không cần. Càng đắng càng tốt.” Tề Dực đáp, rồi lắc cổ, bóp vai, đứng dậy đến trước máy tính, mở bản đồ giám sát tầng hầm và khu vực quanh chi đội.

“Được rồi.” Trì Vũ Hiền đáp, vừa lấy điện thoại ra gọi người mang cà phê và cốc lên. Anh ta cố ý nói nhỏ, nhưng ánh mắt cứ thi thoảng lại liếc sang Tề Dực.

Tốc độ phản hồi bên kia hơi chậm, khiến anh ta lải nhải thêm mấy câu.

Tề Dực bị ánh mắt đó làm phiền, nhíu mày:

“Đừng nhìn tôi kiểu đó. Cửa ra cậu chặn rồi, tôi chạy đi đâu được? Với lại chỉ là cà phê thôi mà, cậu cũng đâu cần gọi người mang tới, tự đi lấy cũng được.”

Lời nói tuy khó nghe, nhưng Trì Vũ Hiền chẳng hề ngại. Anh ta đặt điện thoại xuống, chỉ vào hai góc tường, bĩu môi:

“Ở đây có camera. Nếu tôi để cậu một mình trong phòng, thì cả hai chúng ta đều có thể bị điều tra.”

“Tùy.” Tề Dực không mấy để tâm. Vị trí camera anh vốn đã rõ.

Dù sao anh cũng phá biết bao vụ án, vậy mà lần đầu tiên lại bị xem như nghi phạm. Cảm giác ấy, anh hiểu. Và cũng hiểu vì sao Trì Vũ Hiền lại phải cẩn thận như vậy.

Phòng giám sát trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng chuột click và bàn phím gõ đều đều.

Trì Vũ Hiền đang suy nghĩ xem nên nói gì để phá tan bầu không khí gượng gạo.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng gõ cửa gấp gáp phá vỡ dòng suy nghĩ. Trì Vũ Hiền bật dậy:

“Chắc là cà phê đến rồi. Mau ra đây, đêm nay cho cậu nếm thử tay nghề của tôi.”

Chưa kịp ra đến nơi, cửa đã bị mở. Một cảnh sát trẻ hớt hải lao vào, thở hổn hển, giọng gấp gáp:

“Lão Trì, tìm được thi thể rồi... nhưng mà...”

“Tìm được rồi à? Tốt quá! Ở đâu?”

Tề Dực lại phát hiện có gì đó không đúng:

“Nhưng gì cơ?”

“Đệch...” Viên cảnh sát trẻ như vừa mới nhận ra sự hiện diện của Tề Dực. Ánh mắt cậu ta tròn xoe, lộ rõ vẻ sửng sốt, như thể vừa thấy ma:

“Lão Tề? Sao anh lại ở đây?”

Trong lòng Tề Dực đã lập tức cảnh giác:

“Cậu bất ngờ thấy tôi ở đây như thế, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến tôi?”

Viên cảnh sát trẻ nuốt khan:

“Chuyện này... thật sự là... thi thể bị giật lại từ tay... của anh...”