Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sân sau của chi đội.

Tề Dực và các cảnh sát hình sự trực ban đứng thành một vòng tròn, cúi đầu nhìn thi thể nằm dưới đất.

Thi thể được bọc trong túi đựng xác, chỉ lộ phần đầu ra ngoài. Không nghi ngờ gì nữa... đúng là thi thể nạn nhân trong vụ án phân xác bị đánh cắp. Tề Dực vô cùng quen thuộc với những đường may rậm rạp trên cơ thể người chết.

Dù gì thì hơn bốn trăm mảnh thi thể này đều do một tay anh khâu lại, bằng kỹ thuật điêu luyện nhất của mình.

Xung quanh thi thể còn có mấy xác quạ đen, máu thịt be bét văng khắp nền đất. Nhìn vào vết máu, có thể thấy chúng rơi từ trên cao xuống, chết tại chỗ.

Mà khu sân này lại nằm đối diện nhà vệ sinh. Toà nhà văn phòng cũng ở bên này. Nói cách khác, đàn quạ đen kỳ lạ mà anh thấy trước đó chính là bay lượn phía trên khu sân này.

Sau khi suy nghĩ lại, Tề Dực mới hiểu vì sao lúc trước bản thân lại cảm thấy giả thuyết “quạ có tính hướng sáng” nghe thật kỳ quái. Là bởi đèn ở phòng vệ sinh mỗi tầng vẫn luôn bật sáng, vì thế sự xuất hiện và biến mất của đàn quạ... không hề liên quan gì đến công tắc đèn ở tầng anh đang đứng cả.

Tề Dực quay sang hỏi viên cảnh sát trẻ đã dẫn anh xuống:

“Lúc ở trên kia, cậu nói thi thể được giành lại từ tôi? Tình huống lúc đó cụ thể thế nào? Cậu kể lại từ đầu.”

Viên cảnh sát do dự liếc nhìn Trì Vũ Hiền, như đang chờ xác nhận xem có nên nói hay không.

Trì Vũ Hiền lập tức lên tiếng:

“Nói đi. Lão Tề vừa mới ở trong phòng điều khiển với tôi. Trong đó có camera theo dõi, các cậu không tin có thể kiểm tra. Cậu ấy đã được loại khỏi diện tình nghi rồi.”

Cảnh sát trẻ liếc Tề Dực vài lần. Bình thường, họ chỉ là đồng nghiệp xã giao, không quen thân, giờ gặp phải tình huống này, khó tránh khỏi lúng túng.

Xung quanh có người khẽ bàn tán:

“Vậy là kỳ lạ thật. Theo lý mà nói, chúng tôi không thể nhận nhầm người được.”

“Đúng vậy, chẳng lẽ... thật sự có hai Tề Dực sao?”

Trì Vũ Hiền cau mày, trừng mắt:

“Nói nhảm gì thế? Tề Dực chỉ có một người! Rõ ràng kẻ đó là hàng giả. Được rồi, đừng đoán bừa nữa, mau nói cụ thể chuyện gì đã xảy ra!”

“Được rồi, tôi tin anh em chúng ta.” Viên cảnh sát trẻ cuối cùng cũng mở lời:

“Vừa nãy, tụi tôi thấy có người trèo tường lén lút vào sân sau. Tôi lập tức hét lên rồi chạy tới. Nhìn thấy rõ ràng đó là Tề Dực... À không, tôi tưởng là anh ấy. Gã thấy mình bị phát hiện, liền nhảy khỏi tường, kéo ra một vật rất dài từ chân tường... sau tôi mới biết đó chính là thi thể... vác lên rồi bỏ chạy. Thứ đó rất nặng, gã chạy không nhanh, chỉ vài bước là tôi đuổi kịp. Không ngờ, gã đột ngột bỏ xác xuống, quay đầu lại đấm tôi hai phát, làm tôi gục luôn. Sau đó gã quay lưng bỏ chạy, biến mất tăm.”

“Đấm cậu hai phát?” Trì Vũ Hiền ngạc nhiên. Anh ta nhìn kỹ mới thấy trên cánh tay trái của viên cảnh sát trẻ có một vết bầm lớn: “Gan to đấy nhỉ, còn dám đánh cả cảnh sát?”

Tề Dực thì chú ý đến chi tiết hơn:

“Cậu phát hiện ra “hàng giả” ở vị trí nào?”

Viên cảnh sát giơ tay chỉ về phía góc tường phía đông:

“Ngay đó. Tôi vừa rẽ qua đã thấy gã. Lúc rượt theo cũng chạy về hướng đó.”

Tề Dực hỏi tiếp:

“Sau khi bị cậu phát hiện, gã nhảy xuống tường trước, sau đó mới kéo thi thể từ chân tường ra, rồi mới vác lên bỏ chạy, đúng không?”

“Đúng vậy.” Cậu ta gật đầu: “Tôi không chắc thi thể có bị giấu sẵn ở đó không, hay là gã đã ném vào từ trước rồi mới trèo vào.”

Trì Vũ Hiền chợt chen vào:

“Nói cách khác, lúc đó cậu cách hiện trường một đoạn, thời gian tiếp xúc cũng rất ngắn, hoàn toàn không có trao đổi gì đúng không?”

“Nếu đấm hai cú không tính là trao đổi, thì đúng là không có.”

“Vậy sao cậu khẳng định được người đó là Lão Tề?” Trì Vũ Hiền gặng hỏi: “Cậu nói không thể nhận nhầm người cơ mà?”

Viên cảnh sát trẻ bắt đầu bối rối:

“Sao mà nhận nhầm được! Dù gì tôi cũng đi làm được hai năm rồi. Mỗi ngày đều gặp mấy anh, cúi đầu ngẩng đầu đều thấy. Huống gì tôi còn ăn hai cú đấm nữa, đừng nói không bị đấm, ngay cả lướt qua cũng không thể nhận sai được! Hơn nữa, không chỉ mình tôi nhìn thấy, mấy người khác cũng nhận ra! Anh nói vậy chẳng khác nào bảo tôi vu oan cho anh Tề!”

“Tôi không có ý đó, chỉ là muốn hỏi rõ.” Trì Vũ Hiền xoa dịu.

Tề Dực cũng lên tiếng:

“Được rồi, hiểu lầm thì bỏ qua đi. Tôi chỉ tò mò một chuyện... các cậu không có việc gì mà lại đi tuần đúng lúc tới chỗ góc tường phía đông sao?”