Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Mày nói linh tinh cái gì đấy, nhà người ta có muốn làm thì cũng có ai chết hàng ngày đâu."

"Bốp!" Lý Duy Hán đập mạnh đũa xuống bàn, mắng: "Người lớn nói chuyện với trẻ con kiểu gì thế hả?"

Thôi Quế Anh biết mình lỡ lời, cũng không cãi lại chồng, mà lấy thìa múc một miếng tương chấm bỏ vào bát cháo của Truy Viễn. Trong tương có lạc rang giã nhỏ và chút thịt băm, miếng bà vừa múc cũng có.

Truy Viễn dùng đũa khuấy vài cái, tương tan ra, những miếng thịt băm trắng nõn nổi lên trên mặt cháo.

Bọn trẻ con mắt tinh lắm, lại sợ thiệt thòi, Hổ Tử thấy vậy liền nói: "Bà ơi, cháu cũng muốn thịt, giống trong bát anh Truy Viễn ấy ạ!"

"Bà ơi, cháu cũng muốn."

"Cháu cũng muốn."

Cả đám trẻ ồn ào cả lên.

"Đi chỗ khác chơi đi!" Thôi Quế Anh quát, "Mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện thì thôi, Phan, Lôi, Anh, mấy đứa lớn rồi làm anh làm chị mà cũng làm loạn à? Phải biết điều chứ, hôm nay ăn được bữa này là nhờ tiền của mẹ Truy Viễn đấy, bố mẹ chúng mày có đưa cho bà đồng nào đâu mà còn đòi tranh với nó."

Phan, Lôi và Anh xấu hổ cúi đầu. Mấy đứa nhỏ thì nhìn nhau cười trừ cho qua chuyện.

Không phải bà chưa từng bóng gió, chúng cũng đã nói lại với bố mẹ, nhưng bố mẹ chúng đều dặn chúng giả vờ không biết.

Lúc này, Thạch Đầu, con trai tám tuổi nhà thứ ba Lý Duy Hán hỏi: "Thế chị Hoàng Oanh có còn ở đấy không ạ?"

Thôi Quế Anh hỏi: "Hoàng Oanh nào?"

Hổ Tử đáp: "Bà ơi, chị Hoàng Oanh là người hôm qua hát hò, múa may ở nhà ông Râu Xồm đấy ạ, chị ấy hát hay, múa cũng đẹp lắm."

"Thế à." Hôm qua Thôi Quế Anh bận rửa bát thuê ở nhà bếp, chân tay bận tối mắt tối mũi, chẳng có thời gian ra xem hát múa gì cả.

Lý Duy Hán cũng không đi, lấy cớ đi thả lưới, nhưng thực ra ông ở nhà, không đi vì ngại. Ông đã cho Phan Tử, Lôi Tử dẫn Truy Viễn, Hổ Tử và Thạch Đầu đi ăn cỗ rồi, người lớn như ông mà cũng đi ăn nữa thì kỳ lắm.

Năm đứa nhỏ không chỉ ăn no nê mà còn gói ghém mang về, nhất là mấy món mặn chia theo đầu người trên bàn. Truy Viễn học theo các anh, xé một mẩu ni lông trải bàn màu đỏ, gói đồ ăn lại.

Về đến nhà, chúng chia cho các em nhỏ không được đi ăn cỗ, nhìn các em ăn ngon lành, chúng thấy mình như những vị tướng quân chiến thắng trở về.

Lôi Tử nói: "Chị ấy hát hay lắm, lại xinh nữa, chị ấy bảo chúng cháu gọi chị ấy là Hoàng Oanh."

Phan Tử gật đầu: "Chị ấy tốt bụng lắm, người đẹp, quần áo cũng đẹp, sau này con muốn cưới vợ như chị ấy."

Thôi Quế Anh cúi đầu hỏi Truy Viễn: "Truy Viễn, có phải vậy không cháu?"

"Vâng ạ." Truy Viễn đặt đũa xuống, gật đầu, "Xinh ạ."

Đoàn hát đám ma ở nông thôn, cái gì cũng phải làm được.

Lúc làm lễ thì mặc áo đạo bào, tụng kinh niệm Phật, trông như tiên ông.

Sau bữa cơm trưa thì phải biểu diễn văn nghệ, hát hò, múa may, xiếc, ảo thuật, cái gì làm được thì làm.

Gặp nhà nào giàu có, sĩ diện thì còn thuê thêm đoàn hát diễn buổi tối nữa, nhưng trước khi diễn thì người lớn đều đuổi bọn trẻ con về nhà đi ngủ.

Hoàng Oanh họ Tiêu, tên thật là Tiêu Hoàng Anh, nghệ danh là Hoàng Oanh, tuổi cũng không nhỏ, hơn ba mươi rồi, đã ly hôn.

Nói về tài năng ca hát, múa may thì cũng chỉ ở mức xoàng xoàng, nhưng cô biết cách ăn mặc, lại ăn mặc táo bạo, sườn xám đen bó sát, xẻ tà cao, để lộ cả đùi trắng, lại thêm cách khuấy động sân khấu nhiệt tình...

Dùng từ mà phụ nữ trong làng vừa chửi vừa khen thì là “ biết dẹo”.

Bây giờ trong làng ít nhà có ti vi, có ti vi thì cũng phải chen chúc nhau xem, nên ở những vùng quê chưa được “gió mới” thổi đến nhiều, sự “dẹo” của Hoàng Oanh đúng là “đẳng cấp” khác hẳn.

Không chỉ hút hồn cánh đàn ông mà đám con trai mới lớn cũng mê mẩn.

Lúc này, ở cửa nhà chính xuất hiện một bóng người. Đó là Triệu Tứ Mỹ, hàng xóm của Thôi Quế Anh, coi như là “chị em” thân thiết nhiều năm. Hồi con cái còn nhỏ, hai người hay rảnh rỗi ra bờ đập ngồi nói chuyện.

"Ăn cơm chưa?" Thôi Quế Anh hỏi, "Vào ăn cùng cho vui."

Triệu Tứ Mỹ vội xua tay cười nói: "Ôi dào, đi ăn chực nhà ai chứ ngại nhất là nhà bà, nhìn xem, nhà bà toàn đồ loãng."

"Cháo này ăn cho dễ tiêu, tôi thích ăn cháo lắm. Thôi nào, tôi múc cho bà bát, có nghèo đến mấy cũng chẳng đến nỗi thiếu bát cháo cho bà."

"Thôi khỏi, tôi ăn rồi. Mà này, bà có biết vừa nãy ông bầu gánh hát đến nhà ông Râu Xồm làm ầm lên không, nghe nói đập phá đồ đạc, suýt đánh nhau to."

Nghe vậy, Thôi Quế Anh vội bưng bát đứng dậy, vừa húp cháo vừa đi ra cửa: "Sao thế? Nhà ông Râu Xồm chưa trả tiền hát à?"

"Không phải vì tiền hát, mà là mất người."

"Cái gì, mất mặt à?" Thôi Quế Anh mút đũa, "Mất ai?"

"Mất cái con dẹo dẹo ấy, hôm qua múa lắc hông, như muốn lòi cả mông ra ấy."

"Chị Hoàng Oanh à?" Phan Tử hỏi.

Mấy đứa trẻ khác cũng vểnh tai lên nghe.

"Hình như là nó, con đĩ thõa ấy." Triệu Tứ Mỹ hả hê nói.

"Mất kiểu gì, tìm thấy chưa?" Thôi Quế Anh hỏi.