Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Nghe nói tối qua có người thấy con dẹo ấy đi với thằng con út nhà ông Râu Xồm vào cái bụi cây ven sông, sau đó thì không thấy quay lại gánh hát nữa, nên gánh hát mới đến đòi người."
"Thế thằng con út nhà ông Râu Xồm đâu?"
"Nó ở nhà, nhưng nó bảo không biết, không có chuyện gì. Mà người trong làng thấy rõ lắm, chính là nó với con đĩ ấy vào bụi cây."
"Thế người đâu?"
"Ai mà biết, mất tích luôn. Ông bầu đến đòi người, nhưng nhà ông Râu Xồm chối đây đẩy, nói là con đĩ ấy tự bỏ trốn."
"Thế giờ sao?"
"Nhà ông Râu Xồm đền cho gánh hát một khoản tiền, cũng kha khá đấy."
Thôi Quế Anh vỗ vỗ tay Triệu Tứ Mỹ, nhướn mày: "Chắc chắn có chuyện!"
Triệu Tứ Mỹ cũng vỗ tay Thôi Quế Anh, hất hàm: "Đúng thế!"
Ông Râu Xồm trước đây làm phó giám đốc kho lương thực ở thị trấn, chức to lắm, giờ tuy đã nghỉ hưu, nhưng trừ thằng con út lêu lổng ra thì mấy đứa con khác đều làm việc ở thị trấn cả, trong làng này, ngay cả nhà trưởng làng cũng không bằng nhà ông ta.
Vậy mà ông ta lại chịu bỏ tiền ra bịt miệng gánh hát, chắc chắn có uẩn khúc!
"Đã đưa tiền rồi thì gánh hát bỏ đi à?"
"Ừ, bỏ đi rồi."
"Thế người không tìm nữa à?"
"Tìm cái gì, gánh hát thu dọn đồ đạc, lên xe tải đi diễn chỗ khác rồi."
"Ôi dào." Thôi Quế Anh lắc đầu, "Mong là đừng có chuyện gì xảy ra."
"Ai mà biết được."
"Đời đúng là giả dối."
"Đúng vậy."
Nghe đến đây, Hổ Tử và Thạch Đầu bật khóc:
"Hu hu hu! Chị Hoàng Oanh ơi, chị Hoàng Oanh!"
"Chị Hoàng Oanh của cháu, chị Hoàng Oanh biến mất rồi, hu hu!"
Triệu Tứ Mỹ thấy vậy, suýt bật cười, chỉ vào hai đứa nói: "Nhìn kìa, hai đứa cháu bà si tình thật."
Thôi Quế Anh liếc xéo bà ta, nói: "Bà cũng có cháu gái đấy, gả cho một đứa đi."
"Hứ." Triệu Tứ Mỹ hừ một tiếng, chỉ tay vào Truy Viễn, nói: "Muốn kết thông gia cũng được, phải gả cho Truy Viễn nhà bà, để con Quyên nhà tôi được theo nó lên kinh đô hưởng phúc."
"Thôi đi, mơ tưởng hão huyền."
Lý Duy Hán ăn xong rồi, ông không hứng thú với chuyện đàn bà, cũng không tiện xen vào, chỉ lặng lẽ cầm tẩu thuốc, mở hộp diêm ra, nhưng bên trong lại trống không.
Truy Viễn buông đũa, chạy ra sau bếp lấy hộp diêm cho Lý Duy Hán.
Lý Duy Hán không nhận, mà đưa nõ điếu thuốc cho Truy Viễn.
Truy Viễn cười rút que diêm, quẹt mấy lần mới cháy, vội vàng dùng tay che chắn, đưa xuống châm cho Lý Duy Hán.
Lý Duy Hán rít vài hơi, thấy đã lên, hài lòng, mỉm cười.
Trước đây, con gái ông cũng hay châm thuốc cho ông, còn nói lớn lên sẽ mua thuốc lá hộp cho ông hút.
"Phù."
Truy Viễn thổi tắt diêm, ném xuống đất, rồi lấy chân dẫm lên mấy cái.
Phan Tử nói: "Ông ơi, chiều mình đi hái sen nhé?"
Lý Duy Hán nhìn mâm cơm đạm bạc, gật đầu nói: "Lôi Tử đi cùng, mang theo lưới, xem có bắt được ít cá cho bà mày nấu canh không."
Nghe vậy, Hổ Tử và Thạch Đầu quên ngay chuyện Hoàng Oanh, reo lên: "Ông ơi, cháu cũng muốn đi, cháu cũng muốn đi!"
Mấy đứa nhỏ khác cũng ồn ào theo, sợ bị bỏ rơi lại.
Lý Duy Hán nghiêm mặt nhìn quanh, mắng: "Ông nói cho chúng mày biết, dưới sông có thủy quái đấy, nó chuyên kéo người xuống nước làm ma thay, để nó được đầu thai."
Bọn trẻ sợ hãi, im bặt.
Thạch Đầu vẫn ấm ức hỏi: "Sao các anh được đi?"
Phan Tử và Lôi Tử dù sao cũng lớn rồi, biết điều, phụ họa hù dọa các em:
"Anh khỏe, thủy quái kéo không nổi anh."
"Anh bơi giỏi, thủy quái đuổi không kịp anh."
Truy Viễn không sợ, cậu cũng muốn đi, nhưng ngại không dám nói, chỉ cúi đầu nghịch tay, thỉnh thoảng liếc nhìn ông.
Lý Duy Hán nói: "Truy Viễn cũng đi."
Hổ Tử liền kêu lên: "Không công bằng, anh Truy Viễn chỉ hơn cháu có một tuổi."
Thạch Đầu cũng phụ họa: "Đúng đấy ạ, anh Truy Viễn còn chẳng khỏe bằng cháu, sao đánh lại thủy quái được ạ!"
Lý Duy Hán từ từ nhả khói, đưa ra một lý do rất hợp lý, đến trẻ con cũng tin:
"Truy Viễn là người nơi khác đến, thủy quái ở đây không quen nó."
Nhà cửa trong làng đều xây men theo sông, cửa chính hướng ra đường, cửa sau hướng ra sông.
Khi rửa rau, giặt giũ, chỉ cần xách đồ ra cửa sau, đi xuống mấy bậc gạch là ra đến sông.
Nhà nào biết tính toán thì đều quây lưới ở đoạn sông sau nhà, nuôi vịt, nuôi ngan.
Thuyền nhà họ Lý buộc vào cây hồng sau nhà. Lý Duy Hán cởi dây, lên thuyền trước, dùng sào tre giữ thuyền.
Phan Tử ôm cần câu, Lôi Tử ôm lưới đánh cá, lần lượt nhảy lên thuyền.
Truy Viễn đeo giỏ tre nhỏ, được Lý Duy Hán đón lên thuyền.
"Ngồi yên nào, đi thôi!"
Cây sào tre dài ra ngắn lại trên mặt nước, thuyền bắt đầu di chuyển.
Phan và Lôi đã quen rồi, hai đứa nằm dài ra ung dung tự tại. Truy Viễn thì ngồi ngay ngắn, nhìn rong rêu trôi nổi và chuồn chuồn bay lượn trên mặt sông.
"Này, Truy Viễn." Phan Tử đưa cho cậu một nắm đậu rang.
Cậu là con cả, nhà ở gần, nên thi thoảng có về nhà lấy ít đồ ăn vặt, nhưng bị mẹ dặn là phải giấu đi ăn một mình, không được chia cho ai.
Mẹ Lý Truy Viễn thì ngược lại, khi đưa Lý Truy Viễn đến còn mang theo một túi lớn đồ ăn vặt, nào bánh quy, ruốc, hoa quả đóng hộp,... Hôm trước lại gửi thêm một túi lớn nữa, đều bị Thôi Quế Anh cất trong tủ, mỗi ngày chia cho lũ trẻ một ít.