Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đợi đến khi nhóm người này rời đi hết, lúc này gã mới nhìn đám thiếu niên trước mặt, mỉm cười nói: "Các ngươi đã qua được vòng sơ tuyển, tiếp theo chỉ cần men theo con đường sau lưng ta leo lên núi, trước khi trời tối đến được đỉnh núi, liền có thể trở thành đệ tử của Trọng Vân Sơn ta."
"Tiên sư, nếu không lên được đỉnh núi thì sao?"
Trong đám người có kẻ lên tiếng hỏi.
"Vậy thì đành phải mời các ngươi xuống núi, tìm đến môn phái khác vậy."
"Nhưng cũng không cần quá lo lắng, nếu thật lòng theo đuổi con đường tu đạo, cả Khánh Châu phủ này đương nhiên không thiếu những tiểu tông môn thu nhận, chỉ là không thể so sánh với Trọng Vân Sơn mà thôi."
"Trên đỉnh núi có các trưởng bối của các phong đang chờ, các ngươi có thể chọn gia nhập một phong, nhưng nhớ kỹ, dù có gia nhập phong nào đi nữa thì cũng chỉ là ngoại môn đệ tử. Nếu trong vòng một năm không thể tu luyện đến Phương Thốn cảnh, thì cũng không thể tiếp tục ở lại sơn môn."
Vừa nói, ánh mắt của gã vừa rơi vào Mạnh Dần giữa đám đông, bởi vì gã nhớ lại những lời mà y đã nói trước đó.
Mạnh Dần cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt của gã, lập tức đáp lại bằng một cái nhìn đầy hiểu ý.
Nhìn thấy vậy, trong lòng gã khẽ sững lại, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ phất tay một cái, chiếc bàn gỗ trước cửa sơn môn liền lập tức được dời đi.
"Leo núi đi."
Giọng nói của gã vừa vang lên, thân ảnh cũng lập tức tan biến.
Ngay sau đó, những thiếu niên sốt ruột đã nhanh chóng bước lên con đường mòn, men theo sơn đạo tiến về đỉnh núi.
Chẳng mấy chốc, những kẻ khác cũng lần lượt nối gót theo sau.
Ngoài cửa sơn môn, chỉ còn lại hai người.
"Ừm... Ngươi là Chu Trì đúng không? Ta là Mạnh Dần, chúng ta là đồng hương đấy."
Mạnh Dần chủ động tiến lại gần, nhìn vị thiếu niên áo vải trước mặt mà cười cười. Y có thể nhận ra đối phương không xuất thân từ nhà giàu có.
Chu Trì khẽ gật đầu. Hắn còn nhớ Mạnh Dần đã từng nói gã đến từ Kỳ Thủy quận, còn hắn thì cũng vậy.
Chỉ là khi còn nhỏ, hắn đã được một kiếm tu của Kỳ Sơn chọn trúng, rời khỏi Khánh Châu phủ, đến Kỳ Sơn ở Tứ Thủy tu hành.
"Ngươi còn không lên núi?"
Chu Trì liếc nhìn về phía xa, đã không còn thấy bóng dáng của những "đồng môn" khác nữa.
Mạnh Dần không vội đáp, mà đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Thấy những người khác đã lên núi, cách rất xa, lúc này mới thấp giọng nói: "Không phải đã lo liệu cả rồi sao? Gấp cái gì? Leo núi cũng chỉ là một thủ tục thôi."
Vừa rồi, lúc Chu Trì đưa ngọc bội, những thiếu niên khác đều đã quay mặt đi, chỉ có Mạnh Dần là nhìn lâu hơn một chút, tình cờ trông thấy.
Chu Trì nhìn y một cái, hỏi: "Ngươi đang nói chuyện ta đưa đồ à?"
"Ấy... sao ngươi có thể nói như vậy được? Đó là một cách để thể hiện lòng quyết tâm cầu đạo của chúng ta mà!"
Có lẽ là cảm thấy người bên cạnh vừa là đồng hương, vừa là kẻ cũng đã "thể hiện quyết tâm", thế nên Mạnh Dần càng thêm thân thiện.
Chu Trì im lặng. Hắn đưa ngọc bội thuần túy là vì bản thân bị thương, ảnh hưởng đến kết quả trắc thí. Quả nhiên, suýt nữa hắn đã không thể làm cho chiếc đèn lồng đổi màu.
Nếu không có miếng ngọc bội đó, hắn chắc chắn sẽ không thể qua được vòng sơ tuyển.
Nhưng bây giờ nghe giọng điệu của Mạnh Dần, có vẻ y cho rằng chỉ cần đưa đồ là có thể chắc chắn nhập môn Trọng Vân Sơn?
Phải biết rằng, Trọng Vân Sơn không chỉ là đại tông môn đứng đầu Khánh Châu phủ, mà ngay cả trong toàn bộ Đông Châu cũng là một tông môn nhất lưu. Thậm chí, tông môn cũ của hắn – Kỳ Sơn – còn không thể so sánh với Trọng Vân Sơn.
Cả Đông Châu, tông môn có thể mạnh hơn Trọng Vân Sơn cũng chẳng có bao nhiêu.
"Hắn chỉ là một nội môn đệ tử, chỉ phụ trách vòng sơ tuyển, thực ra, chỉ cần ngươi có thiên phú tu hành không tệ, thì vốn dĩ có thể qua vòng này mà không cần đưa gì cả."
Chu Trì suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói cho đồng hương này biết sự thật tàn khốc.
Mạnh Dần nhíu mày: "Hả?"
"Nói cách khác, với thiên phú của ngươi, dù không đưa gì cũng có thể qua vòng sơ tuyển."
Chu Trì nhớ lại cảnh tượng khi Mạnh Dần đặt tay lên đèn lồng, thiên phú của y thậm chí còn là cao nhất trong tất cả những người hôm nay.
Thiên phú như vậy, ngay cả ở Đông Châu cũng thuộc hàng hiếm có.
"Mẹ kiếp, tên súc sinh đó! Trả tiền lại đây!"
Mạnh Dần tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa thì cắn gãy răng hàm. Y cứ tưởng vòng sơ tuyển này rất phức tạp, nên mới chuẩn bị từ sớm, ai ngờ lại đơn giản đến thế?!
Nếu biết trước dễ như vậy, thì đã để dành tiền cho những chỗ hữu ích hơn rồi.
Ví dụ như các trưởng bối trên đỉnh núi chẳng hạn...
Chu Trì vỗ vai vị đồng hương này, an ủi: "Nhanh lên núi đi, nếu không lên được đỉnh, thì đồ ngươi đưa mới thực sự là phí hoài."
Nói đến đây, hắn lắc đầu, thở dài: "Sớm biết ngươi muốn đưa đồ, chi bằng đưa cho ta thì hơn. Đáng tiếc miếng ngọc bội kia."
Miếng ngọc bội đó là một trong vô số kỳ vật quý hiếm mà hắn từng lấy được từ Thánh Linh Sơn.
Thế gian… ít nhất là các tông môn tu hành ở Đông Châu, khi thu nhận đệ tử mới, kỳ thực cũng chỉ coi trọng hai điểm.
Một là thiên phú, hai là tâm tính.
Thiên phú thì dễ hiểu, còn hai chữ tâm tính, nhiều người lại chỉ đơn thuần xem đó là tiêu chuẩn phân biệt thiện ác.
Nhưng trên thực tế, đó chính là việc đạo tâm có kiên định hay không.
Trên sơn đạo tất nhiên sẽ có vô số phương pháp khảo nghiệm đạo tâm, có thể vượt qua thử thách, đi tới đỉnh núi hay không, chính là tiêu chí để thông qua.
Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực ra không hề dễ dàng.
Phải biết rằng, những người leo núi đều là những thiếu niên chưa từng đặt chân vào con đường tu hành. Bọn họ chưa từng tiếp xúc với đạo pháp, chỉ là phàm nhân bình thường, tâm trí chưa vững, rất dễ bị những thủ đoạn trên sơn đạo đánh bại.
Thế nhưng, đây cũng là bước đầu tiên để một phàm nhân bình thường chuyển hóa thành tu sĩ. Nếu không thể vượt qua, vậy có nghĩa là người đó không thích hợp để tu hành.
Chỉ là… thật ra vẫn có ngoại lệ.
Chẳng hạn như Chu Trì, năm đó khi còn là một đứa trẻ, hắn đã được một vị kiếm tu của Kỳ Sơn phát hiện trong lúc du hành thế gian. Khi thăm dò thiên phú, người kia kinh ngạc trước khả năng kiếm đạo xuất chúng của hắn, lập tức dẫn hắn về Kỳ Sơn. Khi ấy, Chu Trì chỉ mới đứng trước sơn môn liếc mắt một cái, đã trực tiếp được mang vào trong núi, trở thành nội môn đệ tử của Kỳ Sơn.
Vậy nên, hắn chưa từng leo qua ngọn núi nào.
Chưa từng bị khảo nghiệm.
Đây cũng là lần đầu tiên.
Chỉ là, hắn nghĩ chắc cũng không có gì khó khăn lắm.
Chu Trì gần như bước lên sơn đạo cùng lúc với Mạnh Dần, ngay sau đó liền cảm nhận được khí tức phức tạp bao trùm cả sơn đạo. Những luồng khí này lan tỏa trên con đường lên núi, tạo áp lực vô hình lên tất cả những người đang leo, khiến đôi chân họ như bị đổ chì, mỗi bước đi đều tốn sức hơn bình thường rất nhiều.
Vừa đặt chân lên bậc đầu tiên, Chu Trì lập tức loạng choạng, suýt nữa ngã nhào xuống sơn đạo.