Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cũng may Mạnh Dần ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, mới giúp hắn không ngã sấp xuống.

"Không phải chứ? Còn trẻ như vậy mà đã yếu đến thế sao?"

Mạnh Dần nghi hoặc nhìn hắn, bộ dáng cũng đâu giống hạng công tử bột trác táng, tiêu xài hoang phí đến mức rút cạn cả thân thể đâu chứ?

Chu Trì chỉ cười khổ, ngoại nhân nhìn không ra thương thế trên người hắn, nhưng bản thân hắn thì rõ ràng nhất. Giờ đây, đừng nói so với tu sĩ, ngay cả so với người thường cùng trang lứa, hắn cũng yếu hơn không ít.

"Không sao, ta có vài phương thuốc bồi bổ nguyên khí, lát nữa đưa cho ngươi, đảm bảo khôi phục như ban đầu, hùng phong tái khởi, mạnh mẽ như rồng!"

Mạnh Dần đỡ lấy Chu Trì, suy nghĩ một lát, rồi bỗng nói: "Hay là ta cõng ngươi lên đi?"

Chu Trì nhìn y bằng ánh mắt kỳ quái, lạnh nhạt đáp: "Đừng nói là cõng ta mà ngươi có thể lên tới đỉnh núi trước khi trời tối, chỉ riêng việc làm vậy thôi, ta và ngươi chắc chắn sẽ bị loại ngay tại chỗ."

"Ngươi cứ đi trước đi, nếu ta không lên được núi, vậy thì đó là số mệnh đã định."

Chu Trì ngước mắt nhìn lên đỉnh núi xa xa, không hề lo lắng bản thân sẽ thất bại.

"Ta có một ý này!"

Mạnh Dần do dự giây lát, bỗng nhiên hai mắt sáng rực: "Đợi ta lên tới đỉnh núi, ta sẽ thi triển một số thủ đoạn thể hiện đạo tâm kiên định của chúng ta! Ngươi cứ yên lặng đợi đi, đến lúc đó ta đảm bảo ngươi sẽ được thu nhận vào Trọng Vân Sơn!"

Y thật sự không muốn để người đồng hương này bị đào thải. Khó khăn lắm mới có một người có thể trò chuyện hợp ý, nếu Chu Trì không thể vào Trọng Vân Sơn, sau này y chẳng phải sẽ rất buồn chán sao?

"…"

Chu Trì tự hỏi bản thân đã tu hành nhiều năm như vậy, quả thực chưa từng gặp qua người nào như thế này. Hắn thậm chí có chút suy nghĩ mơ hồ—liệu có nên rút kiếm ra, chém mở đầu tên này ra xem thử bên trong rốt cuộc chứa thứ gì không?

"Cứ quyết định vậy đi! Có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm!"

Nói xong, Mạnh Dần buông tay, tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã đi được mấy bước.

Chu Trì nhìn theo bóng lưng y, trầm ngâm một chút rồi nhắc nhở: "Con đường phía trước chưa chắc dễ đi, ngươi để tâm cảm nhận khí tức trên sơn đạo, nếu có thể lĩnh ngộ một hai, có lẽ sẽ có lợi cho ngươi."

Mạnh Dần không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, tỏ ý đã biết.

Chu Trì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đợi đến khi bóng dáng y đi xa hẳn, mới hít sâu một hơi… rồi ngồi xuống.

Thứ thực sự khiến sơn đạo trở nên khó đi, chính là những luồng khí bao phủ trên đường. Những khí tức này lan tràn khắp con đường lên núi, khi các thiếu niên bước lên, chúng sẽ bám vào thân thể họ, giống như đè một ngọn núi lên vai, khiến họ bước đi cực kỳ gian nan. Nhưng thực chất, phần lớn áp lực này không phải tác động lên cơ thể, mà là nhằm vào tinh thần.

Cũng chính là đạo tâm.

Đạo tâm có kiên định hay không, mới là yếu tố quyết định có thể leo lên đỉnh núi hay không.

Nói đến so sánh đạo tâm, đừng nói là những thiếu niên muốn bái nhập Trọng Vân Sơn, e rằng ngay cả các nội môn đệ tử trên núi cũng chưa chắc có ai có thể sánh với Chu Trì. Vậy nên, hắn chẳng hề lo lắng về bài kiểm tra này.

Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy phiền phức, chính là phần nhỏ áp lực thật sự tác động lên thân thể. Nếu như hắn vẫn còn tu vi, thì đương nhiên có thể dễ dàng leo lên, nhưng bây giờ hắn chẳng khác gì một phàm nhân, lại còn đang trọng thương. Những khí tức đó đè lên người hắn, thực sự chẳng khác gì đang vác theo một ngọn núi.

Thế nên, không thể cưỡng ép mà đi được.

Dù không còn tu vi, nhưng kinh nghiệm và nhãn quan vẫn còn. Điều Chu Trì cần làm bây giờ chính là từ từ bóc tách, phân tích những luồng khí này, tìm ra kẽ hở, để khiến chúng không thể tác động lên thân thể hắn.

Chỉ là, không có tu vi hỗ trợ, quá trình này chắc chắn sẽ rất rườm rà và mất thời gian.

Trên đỉnh núi, ngay trước sơn môn chính của trọng địa tu hành Trọng Vân Sơn, có bốn người đang chăm chú quan sát con đường lên núi. Hai nam hai nữ, tuổi tác đều không lớn, đặc biệt là cô gái trẻ đứng bên cạnh, dung mạo vô cùng xuất sắc. Một đôi mày liễu mềm mại như một thanh phi kiếm tinh xảo, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi.

Bốn người này chính là đại diện cho bốn phong trong sơn môn. Một khi đám thiếu niên kia lên đến đỉnh, sẽ đến lượt bọn họ chọn lựa môn đồ.

"Đây là lần cuối cùng trong năm thu nhận đệ tử. Xem ra ngoài thiếu niên họ Mạnh kia, những người khác cũng chỉ ở mức bình thường."

Trong bốn người, một nam tử áo xám mỉm cười nói.

"Nếu đã vậy, vậy thì thiếu niên họ Mạnh này để Triều Vân Phong ta nhận, còn lại thì nhường cho các vị sư đệ, sư muội vậy."

Người vừa lên tiếng chính là Lý Độc của Triều Vân Phong, phụ trách thu nhận đệ tử kỳ này.

Lời vừa dứt, cặp nam nữ còn lại đều cau mày.

Nữ tử áo trắng cười lạnh, lời lẽ sắc bén: "Lý sư huynh, có phải lại bị Trần sư tỷ đánh sưng mặt rồi?"

Lý Độc sững người: "Cớ sao sư muội lại nói vậy?"

"Mặt không sưng mà có thể nói ra mấy lời này sao?!"

Cặp mắt đẹp của Cố Diên nhìn chằm chằm Lý Độc. "Không lẽ vì Triều Vân Phong là chủ phong, thì hễ có nhân tài đều phải nhét vào đó hết à?!"

Lý Độc mặt không đổi sắc, giọng điềm tĩnh: "Sư muội nói vậy là sai rồi. Triều Vân Phong có tông chủ tọa trấn, tất nhiên là nơi thích hợp nhất cho nhân tài. Ngươi tự nghĩ mà xem, nếu để người này vào Thanh Khê Phong của các ngươi, các ngươi có dạy dỗ nổi không?"

"Dạy dỗ cái đầu ngươi! Bớt nói nhảm, đánh một trận đi, ai thắng thì người đó được chọn!"

Cố Diên dù có khuôn mặt dịu dàng nhưng lại nổi tiếng nóng nảy nhất Trọng Vân Sơn, hiếm có sư huynh đệ nào chưa từng nếm qua nắm đấm của nàng.

Đừng nói Lý Độc, ngay cả tông chủ mà đắc tội với nàng cũng bị nàng mắng cho một trận.

"Cố sư muội, không cần làm lớn chuyện, có gì từ từ nói."

Nam tử áo tím vội vàng kéo Cố Diên lại, rồi nhanh chóng quay sang Lý Độc: "Lý sư huynh, mau xin lỗi Cố sư muội đi!"

Sắc mặt Lý Độc có chút khó coi. Cố Diên là tiểu sư muội trong thế hệ bọn họ, dù tính tình nóng nảy nhưng lại rất được sư huynh sư tỷ yêu thương. Nếu ầm ĩ lên, chỉ e chẳng ai đứng về phía gã.

Còn tông chủ? Ừ thì có thể quản được Cố Diên, nhưng chắc chắn không quản nổi vị Tạ sư cô bên Thanh Khê Phong.

Nghe nói lúc trẻ Tạ sư cô cũng là một kẻ hung hăng, đến khi lớn tuổi mới bớt đi phần nào. Nhưng còn chưa kịp thở phào, ai ngờ lại nhận Cố Diên làm đệ tử!

Đúng là truyền thừa mà!

"Cố sư muội, ta sai rồi, là ta lỡ lời."

Lý Độc cúi đầu, tay siết chặt thành quyền, thầm nhủ nhịn thêm chút nữa.

Đợi sau này trở thành phong chủ, rồi tính sổ với nàng!

Nam tử áo tím thở phào một hơi, cười nói:

"Thật ra chúng ta không cần tranh nhau, thay vào đó nên để thiếu niên này về Huyền Ý Phong của Liễu Dận sư muội. Dù sao Huyền Ý Phong cũng đã nhiều năm không thu đệ tử mới."

Gã vừa nói chuyện vừa nhìn về phía nữ tử có đôi mày lá liễu, nàng vẫn luôn rất yên lặng, cũng chưa tham dự tranh đoạt, cứ như một người ngoài cuộc vậy.

Lời gã vừa dứt, đám người đều im lặng, ngay cả Cố Diên cũng dịu giọng:

"Nói cũng đúng, vậy cứ để Liễu sư tỷ chọn đi."