Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nếu Triều Vân Phong muốn cướp nhân tài, nàng chắc chắn không chịu. Nhưng nếu là nhường cho Huyền Ý Phong, nàng chẳng có gì phản đối.

Dù sao thì Huyền Ý Phong… thật sự quá thảm rồi.

Nhưng đối diện với thiện ý của đồng môn, Liễu Dận chỉ lắc đầu nhè nhẹ, giọng điệu ôn hòa nhưng mang theo sự bất lực:

"Không cần đâu, thiếu niên đó có thiên phú, đương nhiên phải đến nơi tốt hơn. Huyền Ý Phong… đã đến nước này, không cần phải làm lỡ dở thiên phú của hắn."

Mặc dù nàng nói rất bình tĩnh, nhưng ai cũng nghe ra được sự mất mát trong giọng nói ấy.

Những năm gần đây, Huyền Ý Phong ngày càng suy tàn, đệ tử ngày càng ít. Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ chẳng bao lâu nữa, Huyền Ý Phong sẽ bị giải thể.

Cố Diên lên tiếng khuyên nhủ: "Liễu sư tỷ, có thể thử thêm lần nữa mà. Biết đâu thiếu niên này chính là người vực dậy Huyền Ý Phong?"

"Trình sư huynh, huynh nói có đúng không?"

Nam tử áo tím – Trình Sơ cũng gật đầu: "Liễu sư muội, đừng từ bỏ. Huyền Ý Phong từng có thời kỳ huy hoàng, chỉ là sau này không còn người kế tục. Chỉ cần có thêm một người nữa…"

Gã còn chưa nói hết, Liễu Dận đã lại lắc đầu.

"Đây cũng là ý của phong chủ, không muốn làm lỡ dở đời sau. Bắt đầu từ năm sau, có lẽ chúng ta sẽ không nhận thêm đệ tử mới nữa."

Cả ba người đều im lặng.

Dù giữa bốn phong có tranh chấp, nhưng không ai mong muốn Huyền Ý Phong suy tàn đến mức này.

Chỉ là có những chuyện, dù muốn cũng chẳng thể thay đổi.

Lúc này đây, ngoại trừ Liễu Dận, ba người còn lại đều ôm chung một suy nghĩ:

Hy vọng trong số những thiếu niên đang leo núi, có một người có thể vực dậy Huyền Ý Phong.

Lý Độc lại nghĩ xa hơn một chút.

Chỉ cần người đó không phải là thiếu niên họ Mạnh kia là được.

Gã cắn chặt răng.

Trên sơn đạo, nửa canh giờ sau, Chu Trì mở mắt.

Sau đó, hắn đứng dậy, nhìn lướt qua con đường núi phía trước, chậm rãi bước một bước.

Bước chân này thoạt nhìn không có gì kỳ lạ, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là thời gian và vị trí dừng lại khi hắn nhấc chân rồi đặt xuống không hề bình thường.

Điều này hoàn toàn không phù hợp với thói quen của một người bình thường.

Nhưng khi chân hắn đặt xuống, Chu Trì không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào, cũng không thấy khác gì so với leo núi bình thường.

Hắn... đã hoàn toàn né tránh được những luồng khí tràn ngập trên sơn đạo, những khí tức vốn dĩ sẽ đè nặng lên người hắn.

Nói cách khác, hắn đã hoàn toàn tránh khỏi áp lực của ngọn núi này.

Không để những luồng khí ấy bám lên thân, việc leo núi tự nhiên trở nên dễ dàng.

Những bước tiếp theo, mỗi lần hắn nhấc chân đều có một quãng dừng lại kỳ lạ trước khi hạ xuống, khiến hắn thoạt nhìn như một con rối bị điều khiển bởi dây chỉ, có phần buồn cười.

Nếu có ai nhìn thấy, e rằng sẽ không nhịn được mà châm chọc hắn một phen. Nhưng lúc này hắn đã là người cuối cùng bước lên sơn đạo, những người phía trước không biết đã đi đến đâu, tất nhiên không có ai chứng kiến cảnh này.

Hắn chậm rãi tiến bước trong núi, theo tốc độ này, trước khi trời tối hắn có thể đến đỉnh núi mà không quá khó khăn.

Đi được trăm bước, một luồng khí vẫn rơi xuống người Chu Trì.

Chính xác mà nói, nó rơi xuống kiếm tâm của hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, cảnh tượng trước mắt hắn thay đổi, sơn đạo biến mất, xuất hiện trước mắt hắn là một ngọn núi đang bốc cháy.

Khói đen cuồn cuộn, ngọn núi vốn xanh tươi giờ chỉ còn lại tro tàn và bóng tối.

Chính là tông môn của hắn—Kỳ Sơn, nơi từng tọa lạc tại Tứ Thủy.

Kỳ Sơn, đã không còn tồn tại.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi rừng, nghe mà rợn người.

Mà giờ phút này, Chu Trì đang đứng trước tòa đại điện nghị sự ngày xưa, nhìn về phía đại điện đang cháy rực, khói đen bốc lên ngùn ngụt.

Trước đại điện, một thiếu niên thê thảm vô cùng, một cánh tay đã bị chặt đứt, vết thương trên vai vẫn không ngừng chảy máu, nhuộm đỏ cả mặt đất bên dưới.

Quần áo gã xộc xệch, thân thể gầy yếu, khuôn mặt tràn đầy những vết thương dữ tợn.

Thiếu niên đó đang khóc, vừa bi thương vừa phẫn uất.

Đột nhiên, gã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Chu Trì, giọng nói nghẹn ngào nhưng đầy oán hận:

"Chu Trì… Chu Trì, tại sao ngươi không báo thù cho bọn ta? Tại sao ngươi không xông lên Ngọc Kinh Sơn, không san bằng Bảo Từ Tông? Ngươi phải giết chúng… giết sạch bọn chúng mới đúng!"

Chu Trì lặng lẽ nhìn gã, trong mắt lộ ra một tia đau thương.

"Chu Trì, nói gì đi! Nói gì đi!"

Thiếu niên đột nhiên vùng dậy, run rẩy bước về phía hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Tại sao ngươi không báo thù cho bọn ta? Tại sao?"

Chu Trì nhìn gã tiến đến từng bước, không lùi cũng không tiến lên, chỉ lặng lẽ quan sát.

"Chuyện báo thù không phải chỉ cần nói là làm được, nóng vội có ích gì?"

Thiếu niên cụt tay cuối cùng lao đến trước mặt Chu Trì, dùng cánh tay còn lại nắm lấy cổ áo hắn, giận dữ chất vấn:

"Ngươi sợ rồi sao? Ngươi không dám báo thù cho bọn ta phải không?"

Chu Trì cúi đầu nhìn cổ áo bị máu nhiễm đỏ, rồi lại ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt—người bạn duy nhất của hắn—giọng nói trở nên dịu dàng hơn:

"Ta biết ngươi là ảo ảnh, nhưng có thể gặp lại ngươi một lần, ta thật sự rất vui."

Thiếu niên cụt tay không trả lời, chỉ không ngừng lặp lại câu hỏi:

"Ngươi không dám báo thù sao?"

Chu Trì đưa tay ôm lấy thiếu niên đang dính đầy máu ấy, bất kể máu trên người gã có thấm vào áo mình hay không.

"A Nhạc, ta không biết trước khi chết ngươi có bị hành hạ như vậy hay không. Nhưng ta đảm bảo, kẻ đã giết ngươi, sẽ phải trả giá đắt hơn gấp bội."

Giọng hắn nhẹ nhàng, tựa như cơn gió xuân, lại như một cơn mưa đầu mùa.

Sau đó, hắn ôm lấy thiếu niên cụt tay, từng bước bước vào biển lửa, đi thẳng vào đại điện đang cháy rực.

Mạnh Dần đang leo núi.

Tên nhóc này đã bị các trưởng bối của bốn phong coi là người có thiên phú cao nhất trong đợt thu nhận đệ tử lần này, thực ra vẫn chỉ là một thiếu niên chưa từng bước vào con đường tu hành.

Dù trước đó Chu Trì đã nhắc nhở, nhưng y cũng không hiểu được bao nhiêu.

Lần này leo núi, thứ duy nhất y dựa vào, chính là một niềm tin kiên định.

Y nhất định phải leo lên đỉnh núi, để cái tên vừa mới nhận bạc của y phải cho y một lời giải thích!

Phải trả lại đồ cho y!

Tuyển chọn nhập môn này vốn không cần tốn bạc, tại sao người kia còn thu của y?!

Vừa nghĩ đến đây, Mạnh Dần liền tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Y không thiếu tiền, nhưng Y tự nhận mình thông minh cả đời, làm sao có thể chịu đựng một lần bị lừa thế này?

Chuyện này mà truyền ra ngoài, y còn mặt mũi nào nữa?!

Nghĩ đến đó, y nghiến răng trèo trẹo, tiếp tục cắm đầu leo lên.

Nhưng càng đi, y càng thấy khó khăn.

Đi được mười mấy bước, gần như không thể bước tiếp.

Ngay lúc này, y đột nhiên nhớ đến câu mà Chu Trì đã nói trước khi lên núi.

Mạnh Dần vội vàng tĩnh tâm, bắt đầu cảm nhận luồng khí trên sơn đạo.

Chẳng bao lâu sau, mắt y sáng lên, cất bước tiến tới, lần này tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Cho đến khi trước mặt y xuất hiện một bóng người cao lớn.