Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Một ngôi từ đường cổ kính hiện ra, trước từ đường là một lão giả tóc hoa râm, mặc áo bào xanh, hai tay chắp sau lưng.
Lão giả dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Mạnh Dần.
"Gia gia!"
Mạnh Dần giật mình kêu lên:
"Sao người lại ở đây?!"
Khuôn mặt lão giả nghiêm nghị, nhìn đứa cháu trai bướng bỉnh trước mặt:
"Ta bảo ngươi chăm chỉ đọc sách, ngươi lại không nghe. Bây giờ lại muốn tu đạo, rốt cuộc là vì cái gì?"
Nói xong, lão nâng tay lên, trong tay cầm một cây thước gỗ.
Mạnh Dần run bắn cả người, hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
Thứ này là cơn ác mộng từ nhỏ của y!
Trước đây mỗi khi gia gia cầm thước, y chỉ có thể chạy hoặc quỳ.
Nhưng lần này, y đứng thẳng, ngẩng đầu, kiên định nói:
"lúc trước tôn nhi tu đạo chỉ là hứng thú nhất thời. Nhưng hôm nay, ta đã có niềm tin kiên định!"
Lão giả nhíu mày:
"Là gì?"
"Ta có một mối thù nhỏ cần báo!"
Nghĩ đến việc bị Hứa Từ thu lấy đồ đạc của mình, Mạnh Dần nghiến răng ken két.
Chờ đến khi bái nhập Trọng Vân Sơn, nếu gặp lại tên kia, nếu gã chịu trả đồ thì coi như bỏ qua, còn nếu không chịu… đợi đến ngày y tu hành có thành tựu, nhất định phải cho tên đó biết thế nào là nắm đấm lớn mới là đạo lý!
“Ngông cuồng! Ta đây là kẻ đọc sách, gặp chuyện phải giảng đạo lý trước, như ngươi cứ động tay động chân, thì có thể làm nên trò trống gì?”
Lão nhân lắc đầu, lộ vẻ thất vọng.
Mạnh Dần cũng dần hiểu ra, nghĩ đến việc bản thân đang leo núi, gia gia của mình tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở Trọng Vân Sơn được, thế nên y cũng không nhịn nữa, nghiêm túc nói: “Gia gia, đạo pháp cũng là đạo, quyền lý cũng là lý!”
“Ngươi đúng là nghịch tử!”
Râu ria lão nhân dựng ngược vì tức giận, cây thước trong tay liền giơ lên.
Nếu ở nhà, Mạnh Dần đã sớm chạy toán loạn đi tìm cha nương cầu cứu rồi, nhưng lần này y không chạy mà cứ đứng đấy nhìn cây thước hạ xuống.
Xưa nay, thước của gia gia chính là nỗi sợ lớn nhất trong lòng y. Hôm nay, y– Mạnh Dần, nhất định phải phá tan tâm ma của chính mình!
“Ta không sợ nữa!”
Mạnh Dần hét lớn một tiếng, thậm chí còn xông lên phía trước, đối mặt trực diện với cây thước kia.
Chỉ chạy được vài bước, y liền đâm sầm vào một người.
Cùng lúc đó, một mùi hương nữ tử thoảng qua. Mạnh Dần hít sâu một hơi, vừa mở mắt ngẩng đầu liền thấy ngay hai ngọn núi sừng sững. Ngước nhìn lên trên nữa thì thấy một gương mặt lạnh như băng.
“Chẳng trách lại tên là Mạnh Dâm, hóa ra trưởng bối trong nhà ngươi đã sớm biết bản tính của ngươi rồi!”
Cố Diên lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên vừa đâm vào mình, nhớ đến cái tên trên danh sách, nếu không phải y còn nhỏ, nàng đã tát cho y một cái rồi.
“Còn không mau lui ra?”
Mạnh Dần hoàn hồn, vội vàng lui về sau mấy bước, chỉ là chân bị vấp, liền ngã ngồi xuống đất, ê ẩm hết cả mông.
Y có chút mơ hồ, cái gì mà “chẳng trách lại tên là Mạnh Dâm”? Tên y thì làm sao chứ?!
“Haha, Cố sư muội, tiểu tử này vừa thoát khỏi ảo cảnh nên có chút luống cuống cũng là chuyện thường tình, chắc chắn không phải cố ý, Cố sư muội đừng chấp nhặt với hắn.”
Trình Sơ vội vàng bước ra, nháy mắt ra hiệu với Mạnh Dần.
Mạnh Dần rất biết điều, lập tức bò dậy, vội vàng xin lỗi Cố Diên.
“Xin lỗi!”
Cố Diên hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng chấp nhận lời giải thích của Trình Sơ, không chấp nhặt với Mạnh Dần nữa.
Lúc này, Lý Độc bước lên phía trước: “Mạnh Dâm, không tệ, ngươi là đệ tử đầu tiên lên đến đỉnh núi, có muốn đến Triều Vân Phong tu hành không?”
Nghe vậy, Cố Diên cau mày, liếc nhìn Liễu Dận ở không xa, vừa định lên tiếng thì Trình Sơ đã vội vàng nói: “Mạnh Dâm, chúng ta bốn người lần lượt đại diện cho bốn phong Thanh Khê, Triều Vân, Thương Diệp, Huyền Ý, ngươi hãy nói xem ngươi muốn chọn phong nào? Đúng rồi, còn chưa giới thiệu, vị này là Cố Diên sư muội của Thanh Khê Phong…”
Trình Sơ mở lời, giới thiệu qua tình hình của bốn phong, chỉ là khi nói đến Huyền Ý Phong, gã lại do dự.
“Trình sư huynh.”
Liễu Dận chủ động mở lời: “Huyền Ý Phong tu kiếm, khác với ba phong còn lại, nhưng pháp môn kiếm tu của Huyền Ý Phong quá mức huyền ảo, có thể nói là bước từng bước khó khăn, đã nhiều năm rồi phong này không có đệ tử nào đột phá Thiên Môn Cảnh.”
Trên con đường tu hành, những tu sĩ có thiên phú tạm ổn, cả đời đạt đến Ngọc Phủ Cảnh đều không phải là vấn đề, chỉ là từ Ngọc Phủ Cảnh tiến lên Thiên Môn Cảnh thì mới thực sự là một thử thách.
Mà Huyền Ý Phong, ngoài phong chủ ra, không có bất kỳ đệ tử nào đạt đến Thiên Môn Cảnh, đây thực sự là điều quá mức hoang đường.
Dù sao Trọng Vân Sơn là đại tông môn số một của Khánh Châu phủ, , số đệ tử của ba phong khác đạt đến Thiên Môn Cảnh cũng không hề ít.
Liễu Dận nhìn Mạnh Dần trước mắt, lắc đầu nói: “Ngươi hãy chọn một trong ba phong là được.”
Nàng không muốn lãng phí một đệ tử có thiên phú không tệ.
Vốn dĩ khi Liễu Dận mở lời, ba người còn lại đều không định tranh giành nữa, nhưng nghe nàng nói như vậy, Cố Diên và Trình Sơ đều thở dài.
“Nếu vậy, tại sao không đến Triều Vân Phong của ta? Nơi đó có tông chủ tọa trấn, tiền đồ rộng mở.”
Lý Độc gật đầu, nếu Liễu Dận thực sự không muốn, gã cũng không khách sáo nữa.
“Thật ra đến Thương Diệp Phong của ta cũng không tệ, chúng ta nhất định sẽ dốc lòng bồi dưỡng ngươi, với thiên phú của ngươi, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.”
“Đến Thanh Khê Phong đi, ta sẽ dốc lòng dạy dỗ ngươi!”
Hai người còn lại cũng lần lượt lên tiếng.
Nhưng thực ra, từ sau khi Mạnh Dần nói câu “xin lỗi”, y đã cực kỳ sốt ruột.
Bốn người này đứng trước mặt y, tranh luận không ngừng, hoàn toàn không phải điều y muốn!
Y vẫn luôn chờ một trong số họ kéo y sang một bên, để y có thể bày tỏ lòng cầu đạo của mình.
Rồi tiện thể kéo theo người đồng hương của mình một chút.
Nhưng bây giờ, bốn người này cứ nhìn y chằm chằm, khiến y cực kỳ khó chịu.
Không lẽ y phải thể hiện lòng cầu đạo của mình với cả bốn người sao?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt y đỏ bừng lên, cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, lưng cứng ngắc, ngồi cũng không yên.
Nhưng dáng vẻ này của y, rơi vào mắt bốn người trước mặt lại khiến họ nghĩ rằng y đang do dự chọn phong nào.
Thế nên, trên mặt bốn người đều lộ ra vẻ mong đợi.
Theo thời gian trôi qua, trời dần tối, ngày càng có nhiều người lên đến đỉnh núi.
Những tân đệ tử này thiên phú không bằng Mạnh Dần, đương nhiên không có quyền lựa chọn, ba ngọn núi sớm đã bàn bạc xong, cứ theo thứ tự mà chọn, cũng không có tranh chấp gì thêm.
Về phần Liễu Dận, từ đầu đến cuối không hề tham gia vào chuyện này. Bản kiếm kinh của Huyền Ý Phong tuy là truyền thừa từ nhiều đời trước, nhưng trừ những thế hệ đầu tiên, các đệ tử về sau dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua Thiên Môn cảnh. Ban đầu họ cũng không tin rằng tình hình lại tệ đến vậy, nhưng hết thế hệ này đến thế hệ khác, dù là thiên tài xuất chúng cũng không ai vượt qua được cửa ải đó. Điều này đã khiến cả Huyền Ý Phong mất hết hy vọng.
Trước đây vẫn còn vài đệ tử có tư chất khá, sau nhiều năm mắc kẹt trước Thiên Môn cảnh, cuối cùng cũng bị Huyền Ý Phong đưa sang ba phong kia. Sau này, trong số họ có người tu luyện công pháp của ba phong kia và phá được Thiên Môn cảnh, càng khiến Huyền Ý Phong tin rằng vấn đề nằm ở công pháp chứ không phải do tư chất đệ tử. Vì vậy, nhiều năm nay, mỗi lần thu nhận đệ tử mới, họ cũng chỉ làm cho có lệ, chưa từng nghĩ đến chuyện giữ chân những hậu bối này.