Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Con đường tu hành, tựa như một con thuyền vượt sông, men theo dòng trường giang vô tận mà đi, lúc nào cũng cập bờ, lúc nào cũng có người rời thuyền. Càng đi xa, lữ khách càng thưa thớt.

“Vậy chuyến hành trình này, có điểm kết chăng?”

“Cảnh giới có điểm dừng, tu hành chẳng dừng bước.”

Dưới một gốc cổ thụ, một vị sư thúc của Triều Vân Phong với y phục xanh bay nhẹ trong gió, vừa hỏi vừa tự đáp.

Trước mặt ông có tất cả hai mươi hai người, đều ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trên đầu gối mỗi người đặt một quyển sách mỏng, chính là công pháp nhập môn của Trọng Vân Sơn.

“Tu hành tổng cộng có mười cảnh giới. Khi mới bước vào đạo, cần dẫn thiên địa nguyên khí vào kinh mạch bản thân, đẩy khí ngũ cốc trong cơ thể ra ngoài, đến khi không còn bị khí trọc hồng trần làm ô uế thân mình nữa, mới được coi là nhập môn. Cảnh giới này gọi là Sơ, hàm nghĩa khởi đầu.”

“Sau khi hấp nạp thiên địa nguyên khí, có thể thấy rõ vạn vật trong phạm vi tấc vuông của bản thân, ấy là cảnh giới Phương Thốn.”

“Tiếp đến, khi có thể xây dựng một đài linh khí trong hai huyệt Thần Khuyết và Khí Hải, thì đã bước vào cảnh giới Linh Đài. Linh Đài kiến tạo càng lớn càng tốt, bởi chỉ khi Linh Đài rộng lớn, tòa Ngọc Phủ dựng sau đó mới càng to lớn, thiên địa nguyên khí luyện hóa thành khí cơ cũng sẽ càng nhiều, lúc giao đấu với người khác, tự nhiên sẽ chiếm ưu thế.”

“Trước dựng Linh Đài, sau lập Ngọc Phủ, kế đó lại đúc một cánh cửa trời trên Ngọc Phủ, ban đầu thiên môn khép chặt, đợi đến khi có thể dẫn động khí cơ phá mở thiên môn, thì chính là đã bước vào Thiên Môn cảnh. Nhưng cần nhớ kỹ, một tu sĩ cả đời chỉ có chín lần cơ hội. Mỗi lần thất bại, trên Linh Đài Ngọc Phủ sẽ có thêm một vết rạn, dù có thể tu bổ, nhưng dấu ấn đạo căn vẫn còn đó. Nếu cả chín lần đều thất bại, Linh Đài Ngọc Phủ sẽ hoàn toàn vỡ nát, trở về Phương Thốn.”

“Dù sau đó có thể tiếp tục tu hành, nhưng con đường phía trước đã muôn vàn khó khăn, đại đạo cũng dần xa vời.”

“Tuy nhiên, không cần quá lo lắng, cứ theo trình tự mà tiến. Các vị tu luyện đến Ngọc Phủ cảnh, chẳng phải chuyện gì quá gian nan. Thiên Môn mới thực sự là một khe trời khó vượt, còn bên dưới Thiên Môn, vẫn chỉ là phàm tục.”

“Đúng rồi, khi các ngươi tu luyện đến Ngọc Phủ cảnh, có thể dưỡng hai vật trong Ngọc Phủ. Một là Bản Mệnh Khí, hai là Tâm Đầu Vật.”

“Tâm Đầu Vật là căn bản đạo hạnh của ngươi, trừ phi không còn cách nào khác, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Một khi bị phá hủy, đại đạo sẽ gian nan khôn lường. Còn về việc mỗi người có thể tìm được vật gì để gửi gắm tu vi, bầu bạn cả đời, tất cả đều tùy vào tạo hóa.”

“Bản Mệnh Khí còn gọi là Bản Mệnh Pháp Khí, cần tế luyện mỗi ngày, khi giao chiến sẽ là trợ lực rất lớn. Nhưng nếu Bản Mệnh Khí bị hủy, bản thân cũng sẽ chịu tổn thương. Về lý thuyết, vạn vật trên thế gian đều có thể làm Bản Mệnh Khí, nếu ngươi chịu khó, một viên đá tầm thường, qua nhiều năm tế luyện, cũng có thể phát huy uy lực phi phàm. Chỉ là, bản thân Bản Mệnh Khí càng phi phàm, uy lực tự nhiên càng lớn, quá trình tế luyện cũng sẽ càng đắc lực.”

Sư thúc Triều Vân Phong giảng đến đây, cảm thấy hơi khô miệng, bèn cầm chén trà bên cạnh nhấp một ngụm, vừa định nói tiếp.

Chợt nghe có người trong đám đệ tử phía dưới lên tiếng: “Sư thúc, ta có một ý tưởng!”

Nghe vậy, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang.

Sư thúc Triều Vân Phong khẽ nhíu mày, có phần không vui, nhưng khi thấy người vừa lên tiếng là Mạnh Dần, sắc mặt ông liền dịu đi đôi chút. Dù sao thì trong đám đệ tử mới nhập môn lần này, thiên phú của Mạnh Dần là cao nhất.

“Mạnh Dần, có gì muốn nói?”

Mạnh Dần đứng lên từ hàng cuối, nghiêm túc hỏi: “Sư thúc vừa nói, vạn vật đều có thể làm Bản Mệnh Khí, vậy con người thì sao?”

“Gì cơ?”

Sư thúc Triều Vân Phong ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.

“Đệ tử muốn hỏi, nếu tìm được một cường giả rồi luyện hóa tế luyện, dùng làm Bản Mệnh Khí, thì có được không?”

Mạnh Dần rất nghiêm túc: “Như vậy, khi giao đấu với người khác, chẳng phải chỉ cần để vị cường giả kia ra tay, còn mình đứng một bên quan chiến là được sao?”

“Vớ vẩn!”

“Làm gì có tu sĩ cường đại nào lại cam nguyện làm Bản Mệnh Khí cho kẻ khác?” Mặt vị sư thúc Triều Vân Phong sa sầm .

“Vậy nếu bắt một tà ma ngoại đạo, cưỡng ép luyện hóa thì sao?”

Mạnh Dần cười hì hì: “Dù sao cũng là kẻ ác, chẳng phải đây là tận dụng phế vật sao?”

Nghe xong lời này, ai nấy đều ngơ ngác, thực sự có thể làm vậy ư?

“Đừng ăn nói linh tinh, tuyệt đối không thể!”

Khóe miệng sư thúc Triều Vân Phong giật giật, đừng nói có thể hay không, chỉ riêng cách suy nghĩ này của Mạnh Dần, đã chẳng cần tà ma ngoại đạo nào khác, chính y mới là tà ma ngoại đạo lớn nhất!

Mạnh Dần ồ một tiếng, lặng lẽ ngồi xuống, vẻ mặt tiếc nuối.

Ngồi bên cạnh y, Chu Trì lặng lẽ dịch bồ đoàn của mình ra xa, lúc này hắn đã hoàn toàn tin chắc rằng đầu óc Mạnh Dần tuyệt đối có vấn đề.

“Chu Trì… sao ngươi lại ngồi xa ta vậy?”

Mạnh Dần bất chợt quay đầu, phát hiện Chu Trì đã không còn ngồi ở vị trí cũ. Nhưng y cũng không bận tâm, dứt khoát kéo bồ đoàn của mình lại gần Chu Trì: “Ta biết ta có thiên phú tốt hơn ngươi một chút, nhưng ngươi đừng tự ti, chúng ta là đồng hương, ta không xem thường ngươi đâu.”

Chu Trì cười gượng một tiếng, không nói gì.

“Đúng rồi, ngươi thấy ý tưởng của ta thế nào?”

Mạnh Dần đầy chờ mong nhìn vị đồng hương mà mình coi trọng.

“Ta nghĩ, nếu ngươi không muốn tự mình ra tay, thì sau này cứ thu nhận nhiều đệ tử đi. Chẳng phải có câu ‘sư phụ có việc, đệ tử chịu lao’ đó sao?”

Chu Trì tùy tiện ứng phó một câu.

“Có lý lắm!”

Nghe vậy, Mạnh Dần lập tức trầm tư suy nghĩ.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, Chu Trì bỗng nhiên cảm thấy mình vừa nói sai điều gì đó rồi.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục.”

“Sau Thiên Môn, có thuyết ‘Nhất Khí Vạn Lý’. Câu này có hai ý nghĩa: Thứ nhất, một hơi khí trong cơ thể có thể vận hành suốt vạn dặm kinh mạch mới tiêu tán rồi đổi mới. Thứ hai, chỉ cần một hơi khí, có thể lập tức di chuyển vạn dặm. Chỉ là, cách này tiêu hao khí cơ vô cùng lớn.”

“Sau Vạn Lý cảnh, tu sĩ dần quy về bản nguyên, khí cơ thu liễm vào nội thể, trở lại dáng vẻ người phàm. Nếu không tự hiển lộ cảnh giới, người ngoài khó mà nhìn thấu. Cảnh giới này gọi là Quy Chân.”

“Hiện tại trong sơn môn, ngoại trừ phong chủ Huyền Ý Phong, ba vị phong chủ còn lại đều đã đạt đến cảnh giới này. Tông chủ cũng vậy, ngoài ra, một số trưởng lão trong núi cũng đã bước vào cảnh giới này.”

“Nếu đời này các ngươi có thể đạt đến cảnh giới này, vậy cũng đã không uổng một kiếp tu hành.”

Sư thúc Triều Vân Phong lại nhấp một ngụm trà, cười nói: “Các ngươi bây giờ đều là ngoại môn đệ tử, trong vòng một năm phải đạt đến Phương Thốn cảnh viên mãn. Đến lúc đó mới có thể tham gia khảo hạch nội môn, nếu trong một năm vẫn chưa đạt tới cảnh giới này, vậy thì chỉ có thể xuống núi.”

Vừa nói, ánh mắt ông vừa nhìn về phía Chu Trì. Trong đám tân đệ tử lần này, hai mươi mốt người còn lại, một năm vào Phương Thốn cảnh hẳn không thành vấn đề, chỉ có mỗi Chu Trì là khó nói.

Chu Trì im lặng không nói.