Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Thưa sư thúc, không phải nói rằng tu hành có mười cảnh giới sao? Chúng ta mới chỉ nghe đến bảy cảnh, ba cảnh còn lại là gì?”
Giữa đám đông, có một giọng nữ vang lên. Đó chính là tân đệ tử duy nhất trong lần nhập môn này—Bạch Vũ Thu.
“Cũng được, vốn dĩ ba cảnh giới còn lại quá xa vời với các ngươi, ta không định đề cập đến. Nhưng nếu ngươi đã hỏi, vậy ta sẽ nói qua một chút.”
“Sau Quy Chân, cảnh giới tiếp theo gọi là Đăng Thiên. Đó là cảnh giới mà người tu hành dùng khí cơ tạo cầu nối giữa Ngọc Phủ và Thiên Môn, nỗ lực dung hợp hai nơi thành một, khiến khí tức tuần hoàn không ngừng. Đến cảnh giới này, thậm chí có thể dẫn động thiên địa cộng hưởng.”
“Tu sĩ Đăng Thiên cảnh, trong Đông Châu này, cũng chỉ có số ít mà thôi.”
“Sau Đăng Thiên là cảnh giới vân du trong mây mù, gọi là Vân Vụ cảnh. Trên bảy châu, có chín người mạnh nhất trong cảnh giới này, được xưng là Thánh Nhân. Những người còn lại được gọi là Tòng Thánh. Chín vị Thánh Nhân này có đạo tràng phân bố ở sáu châu, ngoại trừ Đông Châu.”
“Vượt qua mây mù, nhìn thấy trời xanh.”
“Trên Thánh Nhân, chính là Thanh Thiên.”
“Cả thế gian này, chỉ có năm người đạt đến cảnh giới Thanh Thiên.”
“Ngoại trừ Yêu Châu phương Bắc và Đông Châu, năm châu còn lại, mỗi châu đều có một Thanh Thiên tọa trấn, hưởng hương hỏa của chúng sinh.”
“Đây là danh xưng chung, nhưng trên thực tế, trong thiên hạ có một cách gọi khác thẳng thắn hơn—‘Cửu Ngũ Chí Tôn’. Chính là nói về chín Thánh Nhân và năm Thanh Thiên này.”
---
“Chu Trì.”
Ngay khi sư thúc Triều Vân Phong đang giảng giải về cảnh giới tu hành, Mạnh Dần đã dùng khuỷu tay chạm vào Chu Trì, hạ giọng nói: “Ngươi thấy Bạch sư muội thế nào?”
Chu Trì ngước mắt nhìn một chút, đáp: “Cũng được.”
“Vậy nếu ta nhận nàng làm đạo lữ, có thiệt thòi không?”
Mạnh Dần nhướng mày, vẻ như chỉ cần y muốn, Bạch sư muội tất nhiên sẽ ngoan ngoãn theo y.
Chu Trì lắc đầu.
“Quả nhiên ngươi cũng cảm thấy nàng không xứng với ta, đúng không?”
Mạnh Dần thở dài: "Thật ra ta cũng không yêu cầu cao lắm, chỉ là trời sinh ta quá xuất chúng.”
“Không phải.”
Chu Trì liếc nhìn y, thấp giọng nói: “Ngươi đừng vội, cứ từ từ xem xét, trong núi hẳn còn có sư tỷ khác đẹp hơn.”
“Ý ngươi là, ta đáng được chọn lựa người tốt hơn?”
Hai mắt Mạnh Dần sáng lên.
Chu Trì lắc đầu: "Ta muốn nói rằng, đã mơ mộng thì mơ lớn một chút, có được không?”
“….”
“Tên khốn, ngươi sỉ nhục ta quá đáng!”
Mạnh Dần nghiến răng, nhưng thực ra cũng chẳng để tâm lắm.
Chu Trì không để ý tới y nữa. Những điều sư thúc Triều Vân Phong nói đều là tri thức tu hành nhập môn cơ bản, mấy năm trước y đã biết cả rồi. Hơn nữa, Kiếm Tu lại có chút khác biệt. Chẳng hạn, Kiếm Tu thường gọi Ngọc Phủ là Kiếm Phủ. Khi bước vào Ngọc Phủ cảnh, bọn họ sẽ dưỡng kiếm khí, tương đương với khí cơ nhưng có điểm khác biệt—kiếm khí thiên về sát phạt hơn.
Ngoài ra, Kiếm Tu cũng không có cái gọi là tâm đầu vật. Đối với Kiếm Tu, tâm đầu vật chính là kiếm khí ngưng tụ thành một thanh kiếm nhỏ, treo trong Kiếm Phủ.
Còn về bản mệnh khí, Kiếm Tu chỉ có một thứ—chính là kiếm.
Nhắc đến bản mệnh kiếm, thanh phi kiếm đã theo hắn nhiều năm nay đã hư tổn. Khi hắn bước vào Linh Đài cảnh lần nữa, sẽ cần một thanh phi kiếm mới.
Chỉ là nhìn cái bộ dáng nghèo túng của Huyền Ý Phong, Chu Trì không nghĩ bọn họ có thứ gì tốt để đưa hắn.
Bản mệnh phi kiếm đối với Kiếm Tu mà nói, phẩm chất không quá quan trọng. Dù sao thì qua quá trình tế luyện, ngay cả phi kiếm bình thường cũng có thể dần dần trở nên phi phàm. Những thanh kiếm danh tiếng trên bảng Kiếm Khí hiện nay, lúc ban đầu cũng có nhiều thanh rất tầm thường. Chúng trở nên nổi danh, là vì chủ nhân của chúng thành danh, nên thứ hạng trên bảng mới dần tăng lên.
Quan trọng nhất vẫn là hai chữ—phù hợp.
Tìm được một thanh kiếm phù hợp với bản thân, đó mới là điều quan trọng nhất.
Giống như thanh kiếm trước kia của Chu Trì, tuy phẩm chất rất cao, nhưng trên thực tế lại không thực sự thích hợp với hắn, chỉ là miễn cưỡng sử dụng mà thôi.
---
“Ngươi là ngoại môn đệ tử mới của Huyền Ý Phong?”
Đang lúc Chu Trì chìm trong suy nghĩ, một giọng nói bỗng kéo hắn trở lại hiện thực. Hóa ra sư thúc Triều Vân Phong đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại nhóm tân đệ tử đang bắt đầu tham ngộ nhập môn tâm pháp.
Mạnh Dần cũng không biết đã chạy đi đâu.
Kẻ vừa lên tiếng là một thiếu niên áo đen, tướng mạo bình thường, đứng cách Chu Trì khoảng một trượng, cúi đầu nhìn hắn.
Chu Trì hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn đối phương: "Ngươi là ai?”
“Ngươi đã lên núi, chẳng lẽ không biết quy củ trong núi? Không biết khi gặp sư huynh phải hành lễ chào hỏi?”
Thiếu niên áo đen cười lạnh: "Ta là đệ tử Thương Diệp Phong, Ứng Lân.”
Nghe thấy động tĩnh bên này, nhiều tân đệ tử đang nhắm mắt tĩnh tu đều mở mắt nhìn sang, bao gồm cả vị sư muội Bạch Vũ Thu.
"Chuyện gì vậy?"
Chu Trì đứng dậy, nhưng không nhìn thanh niên áo đen trước mặt, mà đưa mắt lướt qua gã, nhìn về phía xa dưới gốc cây. Ở đó có hai người, đều là thanh niên, đang quan sát tình hình bên này.
Nhìn thoáng qua rồi, hắn thu lại ánh mắt.
"Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là nghe nói Huyền Ý phong thu nhận một phế vật làm đệ tử, ta muốn đến xem thử. Ngươi có thiên phú kém như vậy, chẳng lẽ lại nghĩ mình có thể vượt qua khảo hạch nội môn để trở thành đệ tử nội môn?"
Ứng Lân cười khinh miệt: "Nếu ta là ngươi, ta đã sớm không còn mặt mũi ở lại trên núi. Giãy giụa một năm thì có ích gì? Cuối cùng không qua được khảo hạch nội môn, chẳng phải vẫn bị đuổi xuống núi sao? Thay vì đến lúc đó xấu hổ mà cuốn gói rời đi, chi bằng tự giác xuống núi ngay bây giờ, ít ra còn giữ được chút thể diện!"
Nghe những lời này, không ít người lộ vẻ dao động. Nếu là họ, bị làm nhục trước mặt bao người như vậy, e rằng đã sớm xấu hổ không chịu nổi.
Nhưng đồng thời, mọi người cũng cảm thấy nghi hoặc, sao vị Ứng sư huynh này lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lại còn nhằm vào Chu Trì?
Chu Trì vẫn dửng dưng, thần sắc không chút biến đổi: "Nói xong chưa?"
Ứng Lân thoáng sững sờ, không ngờ Chu Trì lại phản ứng như vậy. Ngây ra một lúc, gã mới cười khẩy: "Mặt dày thật đấy."
"Ngươi vừa chửi ta?"
Chu Trì dường như chậm chạp mới phản ứng lại.
"Phải thì sao? Chẳng lẽ ngươi không phải phế vật? Hay là ngươi định chạy đi mách với Liễu sư tỷ của Huyền Ý phong? E rằng đó là bản lĩnh duy nhất của ngươi mà thôi!"
Ứng Lân cười lạnh.
"Ngươi cmn là ai thế!"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Mạnh Dần không biết đã đi đâu từ nãy, dụi mắt bước đến từ đằng xa.
"Mạnh sư đệ, chuyện này không liên quan đến ngươi."