Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ứng Lân dám chửi Chu Trì, nhưng lại không dám mạnh miệng với Mạnh Dần.
Dù sao thì bây giờ ai cũng biết, vị Mạnh sư đệ này là người được Thanh Khê phong vô cùng xem trọng.
Mạnh Dần nào thèm quan tâm những chuyện đó, chỉ cười lạnh, định mở miệng nói tiếp.
Nhưng Chu Trì đã kéo y lại.
Mạnh Dần quay đầu, cau mày: "Sao thế? Cái này cũng phải nhịn à? Ngươi sợ cái gì!"
"Để ta."
Chu Trì chẳng muốn nói nhiều.
Nhịn cái gì chứ? Nếu là trước đây, hắn đã thẳng tay vả đối phương rồi.
Mạnh Dần nhìn Chu Trì đầy nghi hoặc, dù có chút khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng lùi lại phía sau hắn.
Y rất tin tưởng người bạn này của mình.
Chu Trì nhìn Ứng Lân: "Ta không giỏi chửi người."
"Nhưng mặt ta chắc chắn mỏng hơn ngươi một chút."
Chu Trì liếc gã một cái, sắc mặt vẫn không đổi.
Ứng Lân giận dữ: "Ngươi nói cái gì?!"
Chu Trì nhìn gã, mỉm cười: "Nếu ta đoán không sai, ngươi cũng là đệ tử ngoại môn."
"Thì sao?"
Ứng Lân tràn đầy tức giận.
"Ta nhập môn vào ngày Đông Chí, còn ngươi sớm nhất cũng chỉ là lên núi vào ngày Thu Phân, vẫn chưa qua khảo hạch nội môn. Cùng là đệ tử ngoại môn, chẳng qua chỉ đi trước ta vài bước, vậy mà ngươi lại ngoảnh đầu chế giễu ta không thể vượt qua khảo hạch nội môn, chẳng phải là kẻ đi trước năm mươi bước lại cười kẻ đi sau một trăm bước sao?"
"Nếu ngươi thực sự là đệ tử nội môn, ta còn có thể nhịn một chút, nhưng đáng tiếc, ngươi không phải."
"Về chuyện bị đuổi khỏi núi, ta lại lo lắng ngươi sẽ bị đuổi sớm hơn ta. Nếu ngươi thật sự bị đuổi xuống núi trước, vậy thì có thể dựng một căn lều tranh dưới chân núi, chờ ba tháng, xem thử ta có bị đuổi hay không. Nhưng cho dù đến lúc đó ta cũng bị đuổi, thì ngươi cười ta kiểu gì đây?"
"Dù sao cũng đều là kẻ đáng thương bị đuổi khỏi núi mà thôi."
Chu Trì mỉm cười nhìn Ứng Lân trước mặt: "Còn nữa, đều là đệ tử ngoại môn, có nhập môn trước sau, nhưng không phân cao thấp. Thế mà ngươi cứ thích làm chó cho người khác, trời sinh đã thích gặm xương?"
Nghe những lời này, mọi người đều sững sờ.
Chu Trì… lại dám phản bác thẳng thừng như vậy?
Bạch Vũ Thu liếc nhìn sang bên này, trong đôi mắt như nước cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
"Hay!"
Mạnh Dần giơ ngón cái lên đầy khâm phục, chửi quá sướng!
Nói xong, Chu Trì liền bước thẳng qua người Ứng Lân, không buồn để ý đến gã nữa.
Nói nhiều như vậy khiến hắn có chút mệt mỏi, quả nhiên chửi người vẫn không đơn giản bằng giết người.
Ứng Lân tức giận đến mức toàn thân run lên, mãi vẫn không nói được câu nào. Mãi đến khi bóng lưng Chu Trì sắp khuất xa, gã mới hét lớn: "Chu Trì, ngươi nhất định không qua được khảo hạch nội môn, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi núi!"
Nhưng Chu Trì chẳng thèm đáp lại, chỉ lẳng lặng đi về phía Huyền Ý phong.
Những đệ tử khác nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Bạch Vũ Thu lại càng như đang chìm vào suy tư.
Ở phía xa, dưới tán cây, hai người đứng đó nhìn hết màn kịch vừa rồi, sau đó liếc mắt trao đổi ánh nhìn. Một người lắc đầu nói:
“Thiên phú bình thường, nhưng miệng lưỡi lại khá sắc bén. Chỉ đáng tiếc, đây là Trọng Vân Sơn, chứ không phải chốn phố phường, dựa vào một cái miệng mà muốn đại thắng thì chẳng khác nào nói mơ.”
Người còn lại đáp:
“Chỉ là tâm đạo của hắn có thể vững vàng đến mức này, e rằng muốn ép hắn tự mình xuống núi trong thời gian ngắn không phải chuyện dễ dàng.”
“Kế này không khó, cứ tiếp tục giở thêm vài thủ đoạn nữa là được, một lần có thể chịu đựng, nhưng chưa chắc hai lần, ba lần cũng có thể chịu được.”
Người nọ cười nói:
“Tóm lại phải để hắn biết rằng, ở trên ngọn núi này, hắn không thể ở lại dù chỉ một khắc, tự nhiên sẽ biết khó mà lui.”
“Có điều, vấn đề lớn nhất, e rằng vẫn là tên gọi là Mạnh Dần kia. Theo lời các trưởng bối trong núi, thiên phú của hắn không tệ, lại có quan hệ thân thiết với Chu Trì, có hắn chống lưng, chỉ sợ sẽ gây chút phiền phức.”
Người kia còn chưa kịp lên tiếng, thì Ứng Lân đã đi tới, vẻ mặt có phần ủ rũ:
“Đường sư huynh, Vương sư huynh.”
Đường sư huynh liếc nhìn gã một cái, mỉm cười an ủi:
“Không cần bận tâm, thiên phú của ngươi vượt xa hắn, chỉ cần tu hành vững chắc, tất nhiên có thể tiến vào nội môn. Còn về hắn, số phận đã định sẵn phải xuống núi, bây giờ chẳng qua chỉ đang ‘giãy chết’ mà thôi.”
Vương sư huynh cười cười nhìn Ứng Lân, nói:
“Có điều, chuyện hôm nay chắc trong lòng ngươi vẫn còn bực tức. Nếu không giải tỏa, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành, ta có chút ý tưởng, ngươi lại đây nghe một chút.”
Gã ghé sát tai nói với Ứng Lân vài câu, sau khi nghe xong, Ứng Lân ngẩng đầu lên, có chút do dự:
“Làm vậy… Các sư trưởng trong núi sẽ không can thiệp sao?”
Vương sư huynh thản nhiên nói:
“Chuyện của ngoại môn, sư trưởng trong núi đâu có để tâm? Ngươi lại không giết người, ai sẽ quan tâm?”
“Được!”
Do dự một lát, Ứng Lân gật đầu đồng ý.
Đường sư huynh vỗ vai gã, cười nói:
“Nếu thành công, ngươi sẽ tiến gần thêm một bước tới nội môn, dù cuối cùng không may mắn không thể vào, ta và Vương sư huynh cũng sẽ nói giúp vài lời, để ngươi có thể ở lại trên núi, không phải chuyện khó.”
Nghe vậy, trong mắt Ứng Lân tràn đầy cảm kích:
“Vậy xin nhờ sư huynh!”
---
Sau khi trở về Huyền Ý Phong, Chu Trì suy nghĩ một lúc, liền đi đến Tàng Thư Lâu.
Trước đó, hắn đã biết quyển Huyền Ý Kinh dù rất khó tu luyện, nhưng quả thực là bảo vật trấn phong của Huyền Ý Phong, không vào nội môn thì không được tu luyện.
Điều này khiến hắn có chút thất vọng. Hắn vốn dĩ chính vì quyển kinh này mà đến đây.
Nếu không phải vì nó, hắn đã chẳng tự phế bỏ tu vi của mình.
Nhưng việc vào nội môn đối với hắn không phải vấn đề khó khăn, nên sớm muộn gì hắn cũng sẽ có cơ hội đọc được Huyền Ý Kinh. Nghĩ đến đây, hắn cũng không quá lo lắng.
Hắn lật mở quyển sách mỏng trước mặt, đây là tâm pháp nhập môn của Trọng Vân Sơn, thực ra cũng không quá trân quý. Tâm pháp nhập môn của Đông Châu phần lớn không có khác biệt quá lớn, muốn tạo ra sự chênh lệch giữa các tu sĩ, chỉ có thể dựa vào công pháp tu luyện từ cảnh giới Phương Thốn trở đi, trước khi mở ra Linh Đài.
Nhưng thực tế, thế gian cũng không hiếm những tu sĩ tu hành công pháp tầm thường nhưng cuối cùng vẫn có thành tựu to lớn.
Cho nên, chuyện tu hành, cốt lõi vẫn dựa vào bản thân.
Thu lại suy nghĩ, Chu Trì chậm rãi nhắm mắt, rốt cuộc bắt đầu tu luyện lại một lần nữa.