Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chu Trì nhíu mày. Chẳng lẽ Trọng Vân Sơn không xét đến tình hình thực tế của bốn phong mà lại chia đều cho tất cả? Nếu thật vậy, thì đúng là có vấn đề.

“Suất của ngươi đúng là không đáng kể, với bọn họ thì chỉ như chín trâu mất một sợi lông, huống hồ hiện tại ngươi vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, có bao nhiêu phần mà đáng để bận tâm chứ?”

Bùi bá cười hì hì nói: “Trong mắt mấy vị đại nhân vật kia, chẳng qua cũng chỉ là một cái rắm.”

Chu Trì ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng đối với đệ tử ngoại môn, nếu ta nhận một phần, thì bọn họ sẽ bị bớt đi một phần?”

Bùi bá gật đầu tán thưởng, cười nói: “Suất của Trọng Vân Sơn mỗi năm đều cố định, suất phân cho ngoại môn cũng vậy. Trước kia Huyền Ý Phong không có đệ tử, nên ba phong còn lại chia nhau, giờ có ngươi, tự nhiên cũng phải chia một phần cho ngươi. Dù chỉ là chút ít, nhưng vốn dĩ trước đây là của bọn họ, nay lại vô cớ bị bớt đi, ai mà không khó chịu cho được?”

Chu Trì hỏi: “Suất của ta là bị cắt từ Thương Diệp Phong?”

Bùi bá gật đầu.

Như vậy thì chuyện đã rõ ràng. Nếu bây giờ hắn lập tức xuống núi, thì trong vòng một năm tới, suất của hắn sẽ lại được trả về cho đệ tử ngoại môn của Thương Diệp Phong. Nhưng nếu hắn kiên trì ở lại một năm, thì ngoại môn đệ tử của Thương Diệp Phong sẽ bị ít suất đi trong năm đó. Đương nhiên, bọn họ không vui, cũng mong hắn sớm rời đi.

“Vậy khi ta vào nội môn, suất bị ảnh hưởng chính là suất của ba phong kia?”

Chu Trì mở miệng: "Hay chỉ riêng Thương Diệp Phong?”

Bùi bá nhìn hắn, có vẻ hơi bất ngờ vì hắn nghĩ đến điểm này. Nhưng một đệ tử thông minh cũng không phải chuyện xấu. Ông cười gật đầu: “Khi Huyền Ý Phong bị thu hồi suất phân phối, trong núi đã từng bàn bạc lại vấn đề này. Kết quả là Thương Diệp Phong được chia nhiều hơn một chút. Nói cách khác, bây giờ ngươi là đệ tử ngoại môn, Thương Diệp Phong phải nhường suất cho ngươi. Khi ngươi vào nội môn, thì suất nội môn của Thương Diệp Phong cũng sẽ phải chia ra cho ngươi.”

“Cho nên một số người của Thương Diệp Phong tìm ngươi gây sự cũng là lẽ đương nhiên.”

Chu Trì suy nghĩ một lúc, sau cùng chỉ gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Bùi bá cảm khái: “Ta vốn lo ngươi sẽ bị mấy trò đâm thọc sau lưng làm cho thương tích đầy mình, rồi dao động đạo tâm mà xuống núi. Dù sao thì đã lâu lắm rồi Huyền Ý Phong mới có gương mặt mới, ta cũng thấy thú vị. Nếu ngươi xuống núi, ta lại chỉ có thể đối mặt với Liễu Dận mà thôi. Nhưng nhìn bộ dạng ngươi bây giờ, có vẻ như ta lo lắng quá rồi.”

Chu Trì nhìn Bùi bá, trong mắt bỗng lóe lên chút trêu chọc: “Bùi bá cảm thấy Liễu sư tỷ không xinh đẹp sao?”

“Khụ khụ…”

Bùi bá cau mày, giả vờ tức giận: “Ta già thế này rồi, còn hứng thú gì với nữ nhân nữa? Cũng chỉ là một đống xương trắng mà thôi!”

Chu Trì chỉ cười mà không nói.

Bùi bá hoàn hồn, thở dài: “Ta chỉ lo ngươi sẽ chịu ấm ức mà thôi. Ở Huyền Ý Phong này, Liễu Dận nha đầu kia tu vi quá thấp, nói chuyện không có trọng lượng. Còn như Ngự Tuyết, nha đầu đó lại quá mạnh mẽ, vì mạnh mẽ quá nên nhiều năm rồi ta không còn thấy bóng dáng nàng đâu. Trọng Vân Sơn phần lớn vẫn là người tốt, chỉ là luôn có một vài kẻ bẩn thỉu, một tông môn lớn như vậy, cũng là điều không thể tránh khỏi.”

“Nói đến Ngự Tuyết, nha đầu đó đúng là xinh đẹp hơn Liễu Dận một chút.”

“Hử?”

Chu Trì nhướng mày, chẳng phải mới nói ‘chỉ là một đống xương trắng’ sao?

Bùi bá mặt già đỏ bừng, vội chuyển đề tài: “Nha đầu Ngự Tuyết đó chính là phong chủ của Huyền Ý Phong.”

Chu Trì không vạch trần, chỉ khẽ đáp: “Ta biết rồi.”

“Thật ra ta rất tò mò, muốn xem ngươi sẽ làm gì khi gặp bất công.”

“Bùi bá không phải đã thấy rồi sao?”

“Ta nói là đến khi mà chửi rủa cũng vô dụng.”

Bùi bá cười đầy ẩn ý: “Rất nhiều lúc, lý lẽ nói không thông, chửi bới cũng chẳng ích gì.”

Chu Trì mỉm cười: “Đến lúc đó rồi nói sau.”

---

Ngày hôm sau.

Chu Trì rời khỏi Huyền Ý Phong, đi đến nơi sư thúc Triều Vân Phong giảng bài, gọi là Lão Tùng Đài.

Hắn đến đây không phải để tu hành, mà để nhận suất phân phối của mình.

Một bình Tĩnh Tâm Đan, giúp đệ tử ngoại môn giữ vững tâm trí khi tu luyện, tránh tạp niệm. Không phải thứ gì quá quý giá, nhưng đối với đệ tử ngoại môn, vẫn vô cùng quan trọng.

Thế nhưng, khi đến nơi, hắn phát hiện nhóm đệ tử ngoại môn nhập môn cùng mình đều đang tập trung tu hành dưới gốc cây, mà chỗ tu hành vốn có, lại chỉ còn trơ trọi hai chiếc bồ đoàn.

Một cái đương nhiên là của hắn, cái còn lại, ngoài Mạnh Dần ra thì không thể là ai khác.

Mạnh Dần vẫn chưa đến.

Nhưng gã này trước giờ không đi theo lối mòn, không đến cũng là chuyện bình thường.

"Xem ra mọi người đều cảm thấy tu hành cùng ngươi là một sự sỉ nhục."

Một giọng nói vang lên từ xa, là Ứng Lân. Gã nhìn về phía này, cười nhạo mà lên tiếng.

Nhưng rất rõ ràng, gã không phải tình cờ đến đây, mà là vẫn luôn chờ đợi Chu Trì.

Chu Trì nhìn gã một cái, thở dài một hơi, trong lòng nghĩ sao lại là chiêu cô lập này nữa.

Trước đây ở Kỳ Sơn, đám đệ tử ngoại môn kia cũng cô lập hắn như vậy.

Nhưng khi đó hắn không để tâm, bây giờ tự nhiên càng không.

Vì thế, hắn không nói gì, cầm lấy tĩnh tâm đan rồi định rời đi.

"Quả nhiên vẫn chỉ có thể chán nản mà rời đi sao?"

Ứng Lân thấy Chu Trì không phản ứng, trong lòng có chút tức giận, lại tiếp tục châm chọc. Gã nhất định phải làm dao động đạo tâm của người trước mặt.

Nghe lời này, Chu Trì quay đầu lại, đang định lên tiếng.

"Con chó hoang nào sủa đấy?!"

Mạnh Dần đến rồi.

Y xuất hiện tại Lão Tùng Đài, mắt còn lim dim ngái ngủ, trông có vẻ mới tỉnh không bao lâu.

Chỉ là, cả người y lại cực kỳ hưng phấn.

Y liếc Chu Trì một cái, dùng ánh mắt ra hiệu: Lần này để ta!

Chu Trì đành lùi về sau một bước.

"Ngươi nói cái gì?!"

Ứng Lân giật mình, nhìn chằm chằm Mạnh Dần, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

Chữ "chó" này, từ lần trước bị Chu Trì mắng một trận, giờ gã đã thành phản xạ có điều kiện, lại nghe thấy, đương nhiên khó chịu.

"Sao nào, còn là một con chó điếc à?"

Mạnh Dần bước đến bên cạnh Chu Trì, chống nạnh nhìn về phía xa: “Không phục thì cắn ta đi!"

"Ngươi?!"

Ứng Lân giận đến nghiến răng, lạnh giọng nói: "Ngươi có biết ta là ai không?!"

"Sao thế, hôm qua mới gặp, ngươi không có não à? Sao hôm nay lại còn hỏi?"

Mạnh Dần tỏ vẻ thờ ơ.

"Thật ngông cuồng, ngươi phải gọi ta một tiếng sư huynh!"

Ứng Lân tức đến mặt trắng bệch.

"Ta không có thói quen gọi một con chó là sư huynh."

Mạnh Dần cầm lấy một bình tĩnh tâm đan, cười hì hì nói: "Hay là ngươi thử vẫy đuôi một cái, ta quăng cho ngươi hai viên?"