Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ứng Lân tức đến phát run, cố gắng kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nói: "Ta khuyên ngươi nên tránh xa Chu Trì, điều đó chẳng có lợi gì cho ngươi, ngươi và hắn vốn không có quan hệ gì."
Mạnh Dần lắc lắc bình tĩnh tâm đan, lớn tiếng nói: "Nực cười! Ai trong Trọng Vân Sơn mà chẳng biết, Chu Trì là do ta bảo kê!"
Nghe câu này, Chu Trì lặng lẽ quay đầu đi.
"Ngươi..."
Ứng Lân nhất thời á khẩu, không nói được lời nào.
Nhìn thấy sắc mặt Ứng Lân đỏ bừng vì tức giận nhưng không thể phản bác, Mạnh Dần cảm thấy vô cùng hả hê.
"Chu Trì, lần này ta chửi không kém ngươi hôm qua chứ?"
Y hớn hở quay lại bên cạnh Chu Trì, tràn đầy mong chờ nhìn đồng hương của mình.
Chu Trì nhìn y một cái, bất đắc dĩ gật đầu: "Rất tốt."
Mạnh Dần hài lòng vỗ vỗ vai hắn, cười ha ha: "Ta đã nói rồi, chúng ta là đồng hương, ta nhất định sẽ che chở cho ngươi!"
Lời vừa dứt, ánh mắt y rơi vào hai tấm bồ đoàn cô độc trước mặt.
Sau đó, y lại nhìn về phía những người dưới gốc cây.
Thu hồi ánh mắt, sắc mặt Mạnh Dần thay đổi, tiếc nuối nói: "Quả nhiên, bọn họ vẫn là nghĩ thông suốt rồi."
Chu Trì nhìn về phía y, hơi nhíu mày.
"Haizz, dù ta có thiên phú cao hơn bọn họ rất nhiều, nhưng vẫn là một thiếu niên hiền hòa dễ gần, bọn họ tuy rằng tự ti trước ta, nhưng ta chưa từng xem thường bọn họ. Vậy mà vẫn xa lánh ta?"
Nghe lời này, sắc mặt đám tân đệ tử dưới tán cây đều đen sầm lại.
Chu Trì im lặng không nói.
Mạnh Dần cúi đầu, khẽ thở dài: "Người khác thì thôi đi, nhưng ngay cả Bạch sư muội cũng thế, ta thực sự không chê nàng mà."
Lần này, Chu Trì thật sự không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.
Ứng Lân tức giận rời khỏi Lão Tùng Đài, sắc mặt có chút tái nhợt, đạo tâm cũng hơi lung lay.
Tại một ngọn núi gần đó, Vương sư huynh và Đường sư huynh đã chờ gã sẵn.
Ứng Lân hành lễ xong, thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra ở Lão Tùng Đài, chỉ là lược bớt những lời mắng chửi cụ thể của Mạnh Dần.
“Các sư huynh, là ta vô dụng.”
Gã cúi đầu, có phần ủ rũ. Hai lần liên tiếp thất bại, lòng gã khó chịu vô cùng.
Đường sư huynh lại bật cười, nói: “Ứng sư đệ, hoàn toàn ngược lại.”
“Hả?”
Ứng Lân ngẩng đầu, mặt đầy nghi hoặc.
Đường sư huynh vỗ vai gã, cười bảo: “Lão Tùng Đài có tụ khí trận, tu hành ở đó sẽ được lợi gấp bội, vậy mà hắn lại không ở lại, chứng tỏ hắn đã dao động, không thể chấp nhận cảnh bị cô lập. Nay tâm cảnh đã mất ổn định, lại không có tụ khí trận hỗ trợ, cảnh giới hắn chỉ càng ngày càng thụt lùi. Đến lúc đó, còn cách ngày bị trục xuất khỏi núi bao xa nữa?”
Vương sư huynh cũng cười theo: “Ứng sư đệ, ngươi làm tốt lắm.”
“Hãy tiếp tục cố gắng, bọn ta rất coi trọng ngươi.”
Nghe những lời này, sắc mặt Ứng Lân cũng dần tốt hơn, khẽ gật đầu.
...
“Ta đã nghe hết mọi chuyện rồi.”
Cuối cùng vẫn không thể bỏ rơi Mạnh Dần, Chu Trì đi bên cạnh y ở giữa núi, nghe y càm ràm không ngớt.
“Đám người Thương Diệp phong kia, tuyệt đối cùng một ruộc, bất kể là Hứa Từ hay con chó Ứng gì đó, đều là lũ khốn kiếp.”
Mạnh Dần tức giận nói: “Chỉ là mấy suất danh ngạch mà thôi, có gì ghê gớm đâu, cứ nhất quyết so đo như vậy. Ta thấy Thương Diệp phong chẳng mấy chốc cũng suy tàn thôi.”
Những lời này, e rằng chỉ có hạng không tim không phổi như Mạnh Dần mới có thể tùy tiện thốt ra.
Chu Trì suy nghĩ một chút rồi vẫn lên tiếng: “Cẩn thận họa từ miệng mà ra, kết thù quá nhiều...”
Nói được nửa câu, hắn lại câm nín. Dù sao, ở Kỳ Sơn, kẻ thù đầy rẫy vốn là hắn, ngay cả Luật Đường cũng lạnh nhạt mỗi khi nhắc đến hắn.
“Hừ, ta không việc gì phải sợ bọn chúng. Dù sao chúng ta cũng chắc chắn sẽ vào nội môn, lũ ngoại môn này, một năm sau chỉ có nước lủi thủi xuống núi mà thôi.”
Nói đến đây, Mạnh Dần liếc nhìn Chu Trì, chợt giật mình nhận ra lời này có thể sẽ đụng chạm đến hắn. Nhưng thấy đối phương chẳng có phản ứng gì, y mới thở phào.
“Nhưng ta thấy ngươi vẫn nên đến Lão Tùng Đài tu hành, ở đó có tụ khí trận, tu luyện nhanh hơn rất nhiều. Thiên phú của ngươi vốn tầm thường, nếu chỉ vì con chó Ứng kia sủa vài câu mà bỏ đi, chẳng phải là trúng ý hắn sao?”
“Yên tâm, sau này ta sẽ đến sớm, có ta bên cạnh, ai còn dám sủa bậy?”
Vừa dứt lời, Mạnh Dần liền muốn tự vả vào miệng mình, có phải lại nói sai gì rồi không?
Chu Trì chỉ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ thấy bên đó đông người quá, tu hành một mình vẫn thoải mái hơn.”
Mạnh Dần “ồ” một tiếng, sau đó lại cười đểu: “Thật ra, hai người cũng được mà.”
Chu Trì nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là ngươi đang nói về tu hành chính đáng.”
Mạnh Dần cười hề hề, cuối cùng cũng đổi đề tài: “Ta nghe nói năm nay cách thức khảo hạch nội môn sẽ thay đổi.”
“Hửm?”
Chu Trì dừng bước, hỏi: “Ngươi nghe từ đâu?”
Mạnh Dần đắc ý nói: “Ta là ai chứ, ta là Mạnh Dần, trên đời này còn có chuyện ta không biết sao?”
Thấy Chu Trì không lên tiếng, y có chút bất mãn, liền cười nói: “Thế này đi, ngươi nhận ta làm đại ca, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Chu Trì chẳng buồn để ý y, chỉ nói: “Nói mau.”
Mạnh Dần thở dài, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng bắt được Chu Trì gọi mình một tiếng đại ca.
“Những năm trước, khảo hạch nội môn chỉ cần đạt đến Phương Thốn Cảnh, sau đó để nội môn đệ tử trong từng phong kiểm tra là xong. Thực ra, chỉ cần đạt cảnh giới ấy thì cũng chẳng có gì khó khăn. Nhưng năm nay, có vẻ như người ta thấy cách này quá dễ dãi, hơn nữa đệ tử nội môn trong phong kiểm tra đệ tử ngoại môn cũng dễ thiên vị.”
“Cho nên, năm nay khảo hạch thay đổi, bốn phong sẽ không kiểm tra đệ tử ngoại môn của chính mình nữa, mà đổi sang kiểm tra lẫn nhau.”
Trong lúc nói, Mạnh Dần vẫn luôn quan sát Chu Trì.
Huyền Ý Phong chỉ có một mình hắn là đệ tử ngoại môn, nếu hắn thật sự có thể tiến vào Phương Thốn Cảnh trong một năm, vậy thì người duy nhất có thể kiểm tra hắn chính là Liễu Dận – đệ tử nội môn duy nhất của phong. Rõ ràng Liễu Dận sẽ không làm khó hắn.
“Ta cảm thấy bọn họ đang nhắm vào ngươi.”
Mạnh Dần nhìn Chủ Trì với ánh mắt thương hại.
Chu Trì hỏi: “Lại là do Thương Diệp phong đề xuất?”
Mạnh Dần gật đầu, cắn răng nói: “Đúng, nghe nói là ý kiến của một vị trưởng lão Thương Diệp phong, nhưng không hiểu sao chẳng ai phản đối.”
“Nếu vậy thì chuyện này không đơn giản.”
Chu Trì lẩm bẩm, cảm thấy trong này chắc chắn còn có lý do gì đó hắn chưa biết. Nếu thực sự là nhằm vào Huyền Ý Phong và hắn, thì cũng không thể là nguyên nhân chính, cùng lắm chỉ là tiện thể mà thôi.
Dù sao, trong tầng lớp cao của Trọng Vân Sơn lúc này, số người biết đến sự tồn tại của hắn e rằng không nhiều. Cho dù có biết, thì ai lại vì một phế vật như hắn mà thay đổi cả quy tắc khảo hạch chứ?
Dù gì, trong mắt kẻ khác, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ bỏ đi.
Ai lại vì một phế vật mà hao tâm tổn trí?