Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Một giọng nói bình thản vang lên.
Là Trần Bình lên tiếng.
Nhưng Tiết Vận làm như không nghe thấy, tiếp tục vận chuyển đạo pháp, đánh thẳng về phía Chu Trì. Gã biết Trần Bình đã ra lệnh, nhưng nếu hôm nay cứ thế mà dừng lại, gã sẽ cảm thấy khó chịu, hơn nữa… gã cũng không thể nào ăn nói cho xong chuyện.
Vậy nên gã không dừng tay, cuốn theo một luồng khí cơ đánh thẳng vào Chu Trì.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến cả Trần Bình cũng không thể kịp thời ngăn cản. Nhưng Chu Trì, người đã ngừng tay, lại động. Hắn tích tụ kiếm khí ở đầu ngón tay, rút ra luồng kiếm khí đã dưỡng trong huyệt Thần Khuyết.
Một chỉ điểm ra… Hoặc có thể nói, một kiếm đâm tới!
Một luồng kiếm khí sắc bén xé toang khí cơ, đâm thẳng vào bả vai Tiết Vận.
“Phụt” một tiếng, bả vai Tiết Vận bị xuyên thủng.
Gã phun một ngụm máu tươi ra, cả người bị đánh bay, rơi mạnh xuống đất.
Giống như một bao cát rơi xuống.
Chu Trì lùi lại mấy bước, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt.
Trần Bình cuối cùng cũng bước vào giữa sân.
Nhưng thắng bại đã được phân định.
Trước tiên vị sư thúc của Triều Vân Phong liếc nhìn Chu Trì, sau đó mới quay sang Tiết Vận, người đang cố gắng ngồi dậy, sắc mặt nghiêm nghị: “Tiết Vận, thời gian đã hết mà ngươi vẫn không thu tay, là có ý gì?!”
Tiết Vận nhìn chằm chằm vào Chu Trì, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không để tâm đến Trần Bình mà lạnh giọng nói: “Hắn gian lận, mau đuổi hắn xuống núi!”
Gã không phải kiếm tu, nhưng cũng rất rõ ràng, muốn sinh ra kiếm khí trong cơ thể, ít nhất phải đợi sau khi xây dựng Ngọc Phủ mới có thể làm được. Nhưng bây giờ, Chu Trì chỉ là một kẻ ở cảnh giới Phương Thốn, làm sao có bản lĩnh này?
Như vậy, trừ phi có một kiếm tu đã để lại một luồng kiếm khí trong cơ thể hắn từ trước, bằng không không còn khả năng nào khác!
Chu Trì không nói gì.
Trần Bình thì bình thản đáp: “Khi Chu Trì ngừng tay, thời gian đã hết, lúc đó, hắn đã thắng rồi. Còn chuyện xảy ra sau đó, không liên quan đến cuộc khảo hạch này.”
“Nói đến ngươi, là đệ tử khảo hạch, vậy mà khi thời gian đã hết, vẫn muốn ra tay, là vì sao? Chẳng lẽ đây là ý của Thương Diệp phong?”
Trần Bình nhìn chằm chằm Tiết Vận. Ông biết luồng kiếm khí cuối cùng của Chu Trì có chút vấn đề, nhưng ông không nhắc đến, mà chỉ nhắm vào hành động của Tiết Vận.
Còn về việc nhắc đến Thương Diệp phong, đương nhiên là có cân nhắc riêng.
Nghe Trần Bình nói vậy, Tiết Vận lập tức đứng dậy, nhẫn nhịn cơn đau thi lễ, sau đó chậm rãi nói: “Trần sư thúc, là đệ tử không nghe rõ lời sư thúc, cứ tưởng vẫn còn chút thời gian. Đệ tử chỉ là làm theo lời dạy của sư trưởng, khi khảo hạch đệ tử ngoại môn, phải dốc toàn lực.”
Gã nói xong câu này, coi như đã có một lời giải thích với Trần Bình. Vị sư thúc này chỉ là người phụ trách tạp vụ ngoại môn, xét về địa vị, thật ra cũng không cao hơn một đệ tử nội môn như gã bao nhiêu, dù ông xuất sư từ Triều Vân Phong, gã cũng không để tâm quá nhiều. Nên có một lời giải thích như vậy là đủ rồi.
Còn về chuyện xảy ra trong quá trình giao thủ, gã không nhắc đến nửa lời.
Trần Bình không lên tiếng, ngược lại Tiết Vận lần nữa nhìn về phía Chu Trì, mỉm cười nói: “Chu sư đệ, bản lĩnh không nhỏ, xem ra Huyền Ý phong đã có người kế tục. Hôm nay chưa phân thắng bại, đợi đến đại hội nội môn lần sau, hy vọng có thể thỉnh giáo thêm.”
Nói xong câu này, gã nhìn Chu Trì thật sâu một cái, sau đó xoay người rời khỏi trúc lâu.
Trần Bình bước đến bên cạnh Chu Trì, nhìn hắn vẫn luôn im lặng, nói: “Ta vốn tưởng ngươi sẽ không để hắn đi dễ dàng như vậy.”
Chuyện của Ứng Lân trước đó khiến Trần Bình cho rằng tính cách của Chu Trì không phải kiểu nhẫn nhịn.
Chu Trì đáp: “Miệng hắn không thối bằng Ứng Lân.”
“Nhưng mà, sư thúc hẳn là sẽ cảm thấy khó chịu hơn một chút.”
Chu Trì nói đến chuyện Tiết Vận không có bao nhiêu tôn trọng đối với Trần Bình.
“Nhiều khi, muốn được người khác tôn trọng thì phải đủ mạnh. Nếu không đủ mạnh, chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.”
Trần Bình lại không để tâm, có vẻ như chuyện thế này ông đã gặp không chỉ một lần.
“Ngược lại, dường như mọi người đều nhìn nhầm ngươi. Khi ngươi giao đấu với Tiết Vận lúc nãy, dường như ngươi luôn có thể nhìn thấu mọi thủ đoạn của hắn từ trước?”
Tuy cảnh giới của Trần Bình không tính là quá cao, nhưng nhìn hai người ở cảnh giới Phương Thốn giao đấu, ông vẫn có thể nhận ra được đôi điều.
Chu Trì nói: “Có lẽ khi còn ở cảnh giới Phương Thốn, hắn chỉ nghĩ đến việc làm sao nhanh chóng vượt qua mà không chú trọng đến những thứ này. Cảm giác đối với khí tức trong phạm vi một tấc vuông của hắn quá yếu.”
Bản ý của cảnh giới Phương Thốn là phải thấu triệt mọi khí tức trong phạm vi một tấc vuông quanh mình, nhưng hiển nhiên cảnh giới Phương Thốn của Tiết Vận chưa đạt đến mức này, cho nên mới bị Chu Trì dẫn dắt mà không hay biết.
Trần Bình mỉm cười nói: “Thì ra là cần cù bù đắp khiếm khuyết. Ta còn tưởng rằng ngươi không ở Lão Tùng Đài là vì không chịu nổi những lời đồn đãi, hóa ra đạo tâm của ngươi lại kiên định đến vậy.”
Chu Trì nhìn vị sư thúc họ Trần này, mỉm cười: “Thiên phú là thứ ông trời ban cho, hào phóng hay keo kiệt đều đã định sẵn. Nhưng những gì sau đó mới là thứ do bản thân mình giành lấy.”
“Sư thúc không phải đã từng nói rằng, ‘Cảnh giới có điểm tận, tu hành không dừng chân’ hay sao? Cho dù chúng ta có đi chậm một chút, chỉ cần chịu bước đi, cuối cùng vẫn sẽ tiến về phía trước.”
Nghe vậy, Trần Bình trầm ngâm suy nghĩ, rất lâu sau mới mỉm cười: “Ta bắt đầu tin rằng ngươi chính là người sẽ chấn hưng Huyền Ý phong.”
“Chuyện hôm nay, Tiết Vận chắc cũng sẽ không đi khắp nơi nói ra. Dù sao chính hắn cũng không quang minh chính đại gì. Nhưng trong đại hội nội môn sắp tới, ngươi phải cẩn thận.”
“Nếu đến lúc đó ngươi phá cảnh tiến vào Linh Đài, còn hắn chưa vào được Ngọc Phủ, vậy thì hai người vẫn có thể đánh một trận.”
Nói đến đây, ông không kìm được mà đưa tay vỗ nhẹ lên vai Chu Trì, nhưng vẫn không hề nhắc đến chuyện luồng kiếm khí kia.
Chu Trì cảm nhận được rất nhiều thiện ý từ Trần Bình, bèn hỏi: “Sư thúc, vì sao người lại đối xử với ta như vậy?”
Trần Bình hơi sững lại, đương nhiên hiểu rõ Chu Trì đang hỏi điều gì. Ông nhanh chóng bật cười cảm thán: “Nghe nói ngày ngươi lên núi, ngươi đã nói với Liễu Dận rằng mình chỉ luyện kiếm.”
“Năm đó khi ta lên núi, thật ra cũng muốn trở thành kiếm tu.”
“Chỉ là… ta không có đủ dũng khí để chọn Huyền Ý phong như ngươi.”
Đông——
Một hồi chuông ngân vang giữa núi, chầm chậm lan tỏa khắp Trọng Vân Sơn. Các đệ tử nghe thấy nhưng không để tâm, ai tiếp tục tu hành thì vẫn tu hành, ai đang bận việc khác thì vẫn làm tiếp.
Bọn họ tất nhiên biết đây là dấu hiệu có đệ tử ngoại môn vượt qua khảo hạch, trở thành đệ tử nội môn, nhưng điều này cũng không đáng để quá để ý.
Bên phía Lão Tùng Đài, sắc mặt của mấy đệ tử ngoại môn có chút phức tạp, nhất là khi bọn họ thấy Trần Bình trở về mà không có Chu Trì đi cùng, vẻ mặt lại càng khó diễn tả hơn.
“Sư thúc…”
Có người không nhịn được lên tiếng, định hỏi về tình hình của Chu Trì.
Trần Bình liếc gã một cái, đối phương lập tức không dám nói tiếp.
Nhưng sau một hồi im lặng, Trần Bình bỗng bật cười nói: “Chu Trì đã vào nội môn, các ngươi phải cố gắng nhiều hơn nữa, tranh thủ đuổi kịp hắn đi.”
Nghe vậy, đám đệ tử đều lặng thinh, trên mặt không có lấy một tia vui mừng, trái lại còn càng thêm khó coi.
Trần Bình không rõ vì sao, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý.
Dưới chân núi.
Ứng Lân, người đã bị đuổi xuống núi, đang đứng chờ, vốn dĩ định đợi Chu Trì bị đuổi xuống rồi gặp hắn, nhưng lại nghe được hồi chuông kia.
“Không thể nào…”
Gã lẩm bẩm, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Dù nhìn thế nào đi nữa, hôm nay người tham gia khảo hạch nội môn cũng chỉ có Chu Trì, ngoài hắn ra, thật sự không còn ai khác.
Xét về thời gian, cũng hoàn toàn khớp.
Nghĩ đến đây, sắc mặt gã tái nhợt, ánh mắt mất đi thần sắc.
“Chu Trì…”
Gã thì thào gọi tên đối phương, rồi thất thần ngồi bệt xuống đất.
Trên bầu trời, từng mảng mây đen tụ lại, gió lạnh thổi qua.
Một trận mưa thu chợt đổ xuống.