Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chu Trì trở về Huyền Ý phong, bên hông đã đeo lệnh bài nội môn, thứ chỉ đệ tử nội môn mới có. Có lệnh bài này, từ nay về sau hắn có thể tự do ra vào các nơi trong núi, trừ một số nơi quan trọng nhất định.
Muốn lĩnh phần tu hành? Chỉ cần dựa vào lệnh bài này là đủ.
Có thể nói, trong Trọng Vân Sơn, có lệnh bài hay không chính là sự khác biệt một trời một vực.
Từ lâu trong núi đã có một sự thật ai cũng ngầm hiểu: chỉ có đệ tử nội môn mới thực sự là đệ tử, còn đệ tử ngoại môn… chưa bao giờ được coi là người của Trọng Vân Sơn.
Chu Trì vốn định về thẳng Tàng Thư Lâu, nhưng suy nghĩ một chút, hắn quyết định đến đại điện trước để tìm Bùi bá.
Chuyện tham gia khảo hạch nội môn vốn dĩ phải bẩm báo với người trong phong, đã đỗ rồi thì cũng phải quay về báo lại. Nhưng giờ đây, trên Huyền Ý phong, sư tỷ Liễu Dận không có mặt, phong chủ thì bế quan, người duy nhất hắn có thể tìm chỉ có vị Bùi bá nhìn qua thì chẳng đáng tin chút nào kia.
Trước đại điện, Chu Trì bắt gặp Bùi bá.
Lão già này đang ngồi dưới một gốc cây quế, thảnh thơi hút thuốc lá.
Còn lá rụng khắp nơi xung quanh, theo quan điểm của Bùi bá, chỉ cần ông không nhìn thấy, thì tức là chúng không tồn tại.
Dù sao trên núi cũng chẳng có ai đến kiếm chuyện với ông, quét hay không quét đám lá này, có gì khác nhau đâu?
“Bùi bá.”
Chu Trì đi đến, ngồi xuống, kể lại chuyện mình đã vượt qua khảo hạch nội môn.
Bùi bá nghe xong, lúc này mới hài lòng nhả ra một vòng khói: “Nói hay không cũng chẳng khác gì, ta sớm đã biết chắc ngươi sẽ qua.”
Chu Trì ngẩn người, hỏi: “Dựa vào đâu mà người chắc chắn như vậy?”
“Trực giác.”
“….”
Chu Trì cảm thấy đáng lẽ mình không nên hỏi.
Bùi bá cười híp mắt nhìn hắn: “Ngươi thật nghĩ ta không có bản lĩnh gì à? Nếu ta thực sự vô dụng, thì làm sao có thể quét dọn trên Huyền Ý phong bao nhiêu năm như vậy?”
Chu Trì nhìn lão: “Bùi bá, ta nghĩ, nếu thật sự có bản lĩnh, thì chẳng phải sớm đã không cần phải quét dọn nữa rồi sao?”
“Khụ khụ khụ…”
Bùi bá bị sặc, ho khù khụ mấy tiếng, rồi tỏ vẻ oán thán nhìn vị đệ tử nội môn mới nhất của Huyền Ý phong: “Tiểu tử, ta cho ngươi một lời khuyên, có đôi khi nói chuyện đừng thẳng thừng như vậy, dễ không có bằng hữu lắm.”
Chu Trì chỉ cười, không phản bác.
Bùi bá cũng cười: “Đã thông qua khảo hạch rồi thì vào đại điện xem một chút đi. Trong đó thờ phụng các đời phong chủ và những nhân vật kiệt xuất của Huyền Ý phong. Xem xong nhớ ra ngoài thắp ba nén hương.”
Chu Trì gật đầu, bước vào đại điện mà ngay ngày đầu tiên đến Huyền Ý phong hắn đã nhìn thấy. Chỉ là khi đó, hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn, không có tư cách tiến vào.
Nhưng bây giờ thì có rồi.
Bước vào bên trong, hắn thấy nơi này bài trí vô cùng đơn giản, ngoài một bàn thờ rất lớn ra, từ trái sang phải chỉ có hơn mười bức họa.
Những người trong tranh chính là các đời phong chủ và nhân vật kiệt xuất của Huyền Ý phong. Góc phải bên dưới mỗi bức tranh đều có danh xưng, ít nhất sẽ không khiến đệ tử nhìn mà không biết ai là ai.
Nhưng thực ra, ở ba phong còn lại của Trọng Vân Sơn, nghi thức này đều do trưởng bối trong phong dẫn đệ tử đi xem, vừa xem vừa giới thiệu sự tích của tiền bối.
Đâu có giống Huyền Ý phong, để đệ tử tự xem như thế này?
Chu Trì lướt qua các bức họa, cuối cùng ánh mắt rơi vào vị trí chính giữa, nơi đó treo một tấm vải vẽ.
Sở dĩ nói là “vải vẽ” chứ không phải “tranh vẽ”, là vì trên đó chẳng có gì cả.
Không có núi sông, không có người.
Hoàn toàn trống trơn.
Chu Trì nhìn tấm vải đó lâu hơn một chút.
Một đại điện thế này không có gì kỳ lạ, hầu như mỗi tông môn đều có. Nhưng treo một tấm vải trống thế này, e là rất hiếm thấy.
Thế nhưng, Chu Trì không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Vì ở Kỳ Sơn, cũng có một tấm vải trống như vậy.
Năm đó khi hắn lần đầu bước vào đại điện đó, cũng tò mò hỏi trưởng bối trong núi, nhưng không ai nói rõ được.
Bây giờ, Huyền Ý phong cũng có một tấm sao?
Chu Trì vừa nghĩ, vừa rời khỏi đại điện, đến trước lư hương thắp ba nén hương.
Trở lại bên cạnh Bùi bá, ông đang gõ vào tẩu thuốc của mình.
“Bùi bá, chuyện trong núi này, cái gì người cũng biết à?”
Chu Trì hỏi.
“Tất nhiên.”
Bùi bá gật đầu chắc nịch.
“Vậy tấm vải trống đó là sao?”
Chu Trì hỏi thẳng.
“Ngươi hỏi cái khác đi.”
Bùi bá mặt già thoáng đỏ lên, có chút oán trách:
“Câu hỏi này của ngươi ấy à, đừng nói là ta, dù ngươi có hỏi hết cả Trọng Vân Sơn này, e rằng cũng chẳng ai biết được.”
Chu Trì khẽ "ồ" một tiếng, cũng không nói thêm gì.
“Vậy là tin ngay sao?” Nhìn thấy bộ dạng của hắn, trái lại, Bùi bá có chút ngạc nhiên.
Hắn đáp: “Có gì mà không tin chứ.”
Bùi bá thu lại tẩu thuốc, thở dài một hơi.
“Đúng rồi, sau khi ngươi vào nội môn, theo lý thì có thể bái sư trong phong, nhưng nha đầu Ngự Tuyết kia vẫn luôn bế quan, tiểu tử ngươi e là sẽ không có sư phụ rồi.”
Phong này chỉ có từng ấy người, một kẻ cùng bối phận với hắn, cảnh giới lại không đủ, trưởng bối duy nhất chỉ có phong chủ, chỉ là vị phong chủ này vẫn luôn bế quan, e rằng đến giờ còn chưa biết trong sơn môn lại có thêm một đệ tử mới.
“Không có sư phụ, chẳng phải vẫn còn Bùi bá sao?”
Hắn thuận miệng nói, con đường tu hành, danh sư chỉ đạo đúng là hữu ích, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là phụ trợ, quan trọng vẫn là tự mình dày công khổ luyện. Ở tông môn trước kia, hắn cũng chưa từng có sư phụ, thế nhưng vẫn từng bước tu luyện đến cảnh giới cao, hơn nữa còn là đại sư huynh nội môn.
Vậy nên, đối với hắn, sư phụ thật ra không quá quan trọng.
“Tiểu tử ngươi, chẳng lẽ đã nhìn ra được sự bất phàm của lão phu?”
Bùi bá bỗng nhiên nghiêm túc, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cũng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén:
“Bùi bá… chẳng lẽ người thực sự là một cao nhân ẩn thế?”
Bùi bá cười cười lắc đầu:
“Không phải đâu.”
Hắn khép mắt lại, tự hỏi bản thân rốt cuộc đang mong chờ điều gì?
“Ta thấy Bùi bá người ấy à, e rằng chỗ bất phàm duy nhất, chính là cái miệng của người thôi.”
Hắn thở dài một hơi, đứng dậy đi về phía tàng thư lâu.
Bùi bá ở phía sau lớn tiếng kêu lên:
“Tiểu tử ngươi, đừng có xem thường người khác, dù ngươi có muốn, cũng chưa chắc có tư cách đâu!”
Hắn phất tay ra hiệu, không quay đầu lại.