Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sở Hạo gật đầu, nói: "Vừa rồi hắn tấn thăng, có nét giống Digimon tiến hóa, thật thần kỳ."

Lâm Ân nói: "Trước tiên đưa Tiểu Lý đến bệnh viện."

Tần Kỳ quay đầu hỏi: "Đúng rồi, ngươi vừa rồi vì sao để cho chúng ta cười?"

"Ta luôn cảm thấy, cười chung quy không sai."

Lâm Ân nói: "Tiểu Sở lập công, ngươi dùng Linh Thị nhìn xem trên người có bị Hoàng Đế Hề nguyền rủa truy tung hay không."

Tần Kỳ kiểm tra.

Quả thật không bị nguyền rủa truy tung.

Quả nhiên cười là đúng.

Tần Kỳ ôm lấy Sở Hạo, nhét hắn vào trong ngực, vui vẻ nói: "Ngươi thật là phúc tinh của ta."

Mềm quá... Sở Hạo hưởng thụ.

Lâm Ân nhìn qua kính chiếu hậu, hâm mộ hỏi: "Mềm không?"

"Mềm."

Tần Kỳ không buông tay, nói: "Lão Lâm, về nhà ôm vợ của ngươi đi, Tiểu Sở ngày hôm nay thuộc về ta."

Lâm Ân tiếp tay: "Ta vừa đi công tác về còn dư một thẻ phòng, giờ đưa các ngươi qua đó nhé!"

...

Sở Hạo mệt mỏi về đến nhà.

Đương nhiên hắn không đi thuê phòng với Tần Kỳ, vì giữa đường Tần tài xế đã xìu.

Tắm rửa.

Túi quần áo đột nhiên rơi ra một tấm thẻ, hắn nhíu mày, nhặt lên.

Lại là một lá Át cơ.

Tên hề nhét vào đây sao?

Là một phần nguyền rủa?

Sở Hạo định lập tức gọi điện hỏi Lâm Ân, nhưng rất nhanh lá Át cơ đã đổi màu.

Biến thành bộ dáng một khẩu súng lục.

Ngay sau đó,

Súng lục trong lá bài, thế mà rơi vào trong tay hắn.

Hắn ngơ ngác nhìn súng lục.

Cảm giác như nhựa, chắc chắn là súng đồ chơi không sai.

Đây không phải là súng đồ chơi Hoàng Đế Hề dùng sao?

Trực tiếp nổ đầu của một người phi phàm thành bỏng ngô.

Hệ thống nhắc nhở: 【Phát hiện đạo cụ nguyền rủa: Súng Ma Thuật】

Đạo cụ: Súng Ma Thuật

Cấp bậc: 3

Đặc tính: 【Một viên đạn, sau khi sử dụng 24 giờ sẽ tự động bổ sung, nổ súng hô "Phành", gây ra sát thương "ma thuật" ngẫu nhiên không thể tưởng tượng nổi đối với mục tiêu】

Tấn thăng: Cần một phần đặc tính cấp 4

Ghi chú: 【Tôn Châu tấn thăng Hoàng Đế Hề, trước khi một tia nhân tính cuối cùng biến mất đã coi nó là lễ vật tặng đi】

Sở Hạo trừng to mắt.

Đây lại là đạo cụ nguyền rủa Tôn Châu tặng cho hắn trước khi tấn thăng Hoàng Đế Hề.

Vì sao?

Sở Hạo đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Đó là lúc Nại Nại đưa tên hề cho mẹ xem, mẹ nói nó bẩn quá, để mẹ tắm cho nó.

Giống như Tiểu Ngọc trước đó,

Vốn dĩ là một con mèo chết thối rữa, sau khi được mẹ tắm rửa sinh long hoạt hổ.

Mà tên hề qua tay mẹ, mới có cơ hội tấn thăng Hoàng Đế Hề!?

Tôn Châu biết hắn là con của mẹ, vì cảm tạ tặng món đạo cụ nguyền rủa này.

Ý niệm Sở Hạo vừa động, súng trong tay biến mất, về tới trong lá bài.

Hắn thu hồi lá bài.

Hắn không khỏi nghĩ đến Tôn Châu.

Bị phong ấn giam giữ lâu như vậy, trốn ra được thì bắt đầu báo thù, nhưng cuối cùng vẫn tấn thăng trở thành Hoàng Đế Hề.

Sau này không còn có Tôn Châu này nữa.

Hắn thay quần áo mới, nằm trên ghế sa lon, xem lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay.

Quỷ Thú, đặc biệt là Hỗn Thú, còn có thể bảo trì một tia nhân tính.

Thông qua tâm trạng bạn bè, hắn phân tích ra.

Tôn Châu biến thành Hoàng Đế Hề, nhưng Hoàng Đế Hề thật ra cũng là Tôn Châu, hai người dường như đã dung hợp, về sau chỉ có Hoàng Đế Hề.

"Sau khi Quỷ Thú tấn thăng, thực lực sẽ tăng trưởng rất nhanh, còn có thể thức tỉnh đặc tính nguyền rủa mới."

"Thực lực của Hoàng Đế Hề, không nghi ngờ gì đã tăng lên mấy bậc."

Quả nhiên Quỷ Thú tấn thăng rất nguy hiểm.

Sở Hạo nhớ tới một chuyện, cắn răng nói: "Tên Trương Tử Lăng kia, nếu theo hắn, không chừng chết lúc nào đó cũng không biết."

Cách làm hôm nay của Trương Tử Lăng hoàn toàn không coi trọng mạng người.

Không có kết cục tốt với hắn.

Vẫn là đi làm mò cá thơm.

"Bát đại thế gia, xem ra mạnh hơn nhiều so với loại thế gia phi phàm đội sổ như nhà họ Nhiếp, ngay cả người của công thự cũng dám chọc, sau này gặp phải, nhất định phải cẩn thận."

Khí thế kiêu ngạo của Bát đại thế gia khiến người ta nhớ mãi không quên.

Cái loại ngạo mạn coi thường sinh mệnh còn mãnh liệt hơn cả Trương Tử Lăng.

Ai nấy đều không phải người hiền lành.

Ta cứ ẩn mình là tuyệt đối không sai.

...

Nại Nại trở về, mặc váy trắng xếp ly, đi giày pha lê, ngón chân trong suốt, đôi chân ngọc hoàn mỹ không tì vết.

Tiểu Ngọc nghênh ngang theo sát phía sau.

"Meo!"

Con mèo mướp chạy đến nằm sấp trên đùi Sở Hạo, Sở Hạo thuận tay vuốt ve mèo.

"Hu hu, đại ca, đồ chơi của ta mất rồi." Vẻ mặt Nại Nại đưa đám.

Sở Hạo nói: "Lát nữa lại tìm cái mới."

"Ai, đáng tiếc không thể biến đại ca thành đồ chơi, Nại Nại đau lòng quá."

"Ngươi ngứa da phải không?"

Nại Nại thở dài.

"Meo!" Tiểu Ngọc tựa hồ đang nói gì đó.

Nại Nại kinh ngạc nói: "Đại ca, ngươi bị thương à?"

Sở Hạo quả thực bị thương, nhưng so với Lý Duy Tướng xui xẻo thì tốt hơn nhiều.

"Ừm."

Nại Nại cuồng nộ nói: "Ai bắt nạt ngươi, ta đi tìm hắn báo thù, Tiểu Ngọc, chúng ta đi!"

"Meo!"

Tiểu Ngọc cũng xù lông, đi theo Nại Nại ra cửa.

Sở Hạo gọi cũng không được.

Ngươi đi đâu tìm người?

E rằng lúc này Hoàng Đế Hề đã giải quyết xong bọn họ rồi.

Nại Nại đi rồi, hắn lấy súng đồ chơi ra, bắn về phía một chai nước khoáng trống không.

"Phành!"

Chai nước khoáng lắc lư một cái.

Cái bình không có việc gì, nhưng nước bên trong lại bị rót đầy.

"Ma thuật, còn là đặc tính nguyền rủa ma thuật ngẫu nhiên, căn bản không biết một súng sau sẽ phát sinh cái gì." Sở Hạo mừng rỡ.

"..."

...

Trên máy bay trực thăng.

Gã đầu trọc nằm trên cáng cứu thương, đống thịt trên bụng biến mất, điều kỳ lạ là không có chảy một giọt máu nào.

"Ông chủ, chúng tôi đã cố hết sức rồi, không thấy gan và thận của anh ta đâu nữa, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi." Bác sĩ nói.