Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sắc mặt Lạc Thiên Hải khó coi.

Tên hề đột nhiên tấn thăng thành Hoàng Đế Hề, xử lý toàn bộ tiểu đội hắn phái ra, chỉ có gã đầu trọc còn sống, nhưng cũng lập tức phải chết.

Gã đầu trọc run giọng nói: "Lão bản, báo thù giúp ta."

Lạc Thiên Hải lạnh lùng nói: "Yên tâm, ta nhất định phải làm cho tên hề chết."

"Không, không phải tên hề, là ba người kia."

Lạc Thiên Hải sửng sốt.

"Bọn họ là người của công thự, không dễ làm, ngươi đây không phải làm khó ta?"

"Vậy, tên nhóc đó, nhất, nhất định phải khiến hắn chết."

Sở Hạo nhiều lần trêu chọc hắn, nếu không đã sớm giam giữ tên hề, bây giờ gã đầu trọc chỉ muốn báo thù, nhưng hắn biết, mình sống không được bao lâu.

"Oẹ" Gã đầu trọc phun ra một ngụm máu tươi.

Lạc Thiên Hải vẻ mặt ghét bỏ.

"Hắn, hắn nhất định phải chết!" Gã đầu trọc biểu lộ dữ tợn.

"Ta đáp ứng ngươi, sẽ giúp ngươi diệt trừ người kia."

Gã đầu trọc tắt thở.

"Lão bản, chúng ta thật sự báo thù cho hắn?"

"Báo thù cái rắm." Lạc Thiên Hải cười lạnh, cho dù hắn là người Lạc gia, muốn ra tay với người của công thự, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Một ông lão bên cạnh Lạc Thiên Hải cau mày, nói: "Đầu trọc dùng đặc tính nguyền rủa nguyền rủa ngươi, sau khi báo thù cho hắn, nguyền rủa mới có thể biến mất."

"Ta làm mẹ cái thằng đầu trọc chết tiệt nhà ngươi."

Lạc Thiên Hải buồn bực không thôi.

"Ta muốn toàn bộ tư liệu của ba người kia."

"Vâng."

Đúng lúc này,

Người điều khiển máy bay nhìn thấy một thiếu nữ nằm trên kính thủy tinh của máy bay trực thăng, khuôn mặt to lớn ở phía trước.

Người điều khiển giật mình kêu lên.

"Mẹ kiếp, bên ngoài, bên ngoài có, có người!"

Mọi người cả kinh.

Hoàng Đế Hề đuổi tới rồi?

Nại Nại: "(^.^)! Các ngươi đang tìm ta sao?"

Nại Nại từ bên ngoài nhảy vào trong khoang thuyền, người mặc váy trắng nhăn nhúm, nhìn cực kỳ thanh thuần.

Mọi người vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Cao như vậy nàng làm sao lên được?

Lão giả gần như vô thức phát động đặc tính nguyền rủa.

Nại Nại nghi hoặc xoay người sang chỗ khác, nói: "Lão già, ngươi vừa rồi làm gì ta thế? Mông ta bị đâm một cái."

Lão giả nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra.

Đặc tính nguyền rủa của hắn chỉ là đâm vào mông một chút?

Ngươi đùa cái gì vậy?

"Meo!"

Tiểu Ngọc nằm trên vai Nại Nại, chỉ vào súng phóng tên lửa bên cạnh.

"Súng phóng tên lửa kìa."

Lão giả ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ngươi thích, cứ cầm đi chơi."

Nại Nại lắc đầu, nói: "Ai thèm đồ của các ngươi, ta muốn hỏi, kẻ nào đã dùng ống phóng tên lửa?"

Mọi người bất giác nhìn về phía Lạc Thiên Hải.

Nại Nại nghiêng đầu, nói: "Thì ra là ngươi bắt nạt đại ca của ta à?"

Lạc Thiên Hải cười làm lành: "Tiểu cô nương, đại ca của ngươi là ai?"

"Sao ngươi không đánh chết hắn?"

Nại Nại rất tức giận.

Lạc Thiên Hải sững sờ.

"Ta không biết hắn là đại ca của ngươi."

"Đến đại ca cũng không đánh chết được, đúng là phế vật."

Lạc Thiên Hải không biết phải nói gì, thiếu nữ này tuyệt đối không đơn giản, phải làm rõ tình hình trước đã.

"Xin hỏi, đại ca của ngươi là ai?"

Đột nhiên,

Khoang máy bay ngưng tụ băng sương, cánh quạt đột nhiên ngừng quay, phi cơ lao thẳng xuống dưới.

Nại Nại ôm Tiểu Ngọc nhảy khỏi phi cơ.

Tiểu Ngọc mọc ra một đôi cánh, mang theo Nại Nại bay lên không.

Nại Nại thở dài, nói: "Tiếc thật, lần này đại ca lại không chết."

"Ầm!"

Phi cơ rơi xuống mặt đất.

"Về nhà thôi, về nhà thôi."

Nại Nại rời khỏi hiện trường.

Gần xác phi cơ.

"Khụ khụ khụ!"

Lạc Thiên Hải không chết, y đã trốn thoát, nhưng toàn thân đẫm máu tươi, còn mất một bên tai.

"A a a! Tên hề đáng chết, con nhỏ đáng chết, cả thằng anh của nó nữa... Mẹ kiếp cả nhà chúng mày."

Lão giả cũng sống sót, toàn thân không ngừng run rẩy.

Thiếu nữ kia tuyệt đối là Quỷ Thú, lại vô cùng mạnh mẽ.

"Thiếu gia, mau đi thôi, ta lo Hoàng Đế Hề sẽ đuổi theo."

Da đầu Lạc Thiên Hải tê dại.

Một chiếc trực thăng đáp xuống gần đó, hai người vội vàng chui vào trong khoang.

"Lão bản của chúng ta muốn nói chuyện với ngài." Người phi công nói.

Lạc Thiên Hải nhận lấy điện thoại, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"

"Lạc đại thiếu gia, tại hạ là Trương Tử Lăng, bây giờ ta xem như là ân nhân cứu mạng của ngươi."

Lạc Thiên Hải lạnh lùng nói: "Không sai, ngươi muốn gì, nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời!"

Trương Tử Lăng mỉm cười, nói: "Công thức của Dược Hoàn Đặc Hiệu Chú Lực."

"Ngươi cũng to gan thật, không sợ mất mạng sao?"

"Ta đã cứu ngài."

"Được, ta đưa cho ngươi, ngoài ra giúp ta tìm người của công thự địa phương các ngươi, chính là ba kẻ xuất hiện hôm nay, trong đó có một tên là Lý Duy Tướng."

Trương Tử Lăng sững sờ.

"Lạc đại thiếu gia tìm bọn họ làm gì?"

"Ngươi hỏi nhiều quá rồi."

"..."

Ngày hôm sau.

Sở Hạo đang uống trà trong văn phòng thì nhận được điện thoại của Trương Tử Lăng.

"Lạc Thiên Hải đang tìm các ngươi đấy, ngươi đã làm gì hắn à?" Trương Tử Lăng tò mò hỏi.

"Ta làm sao mà biết được."

Trương Tử Lăng: "E là sẽ rất bất lợi cho các ngươi, nhưng tay của hắn hẳn là không vươn tới đây được, dù sao cũng có Lâm đội ở đây."

"Biết rồi."

"Gần đây ta phát hiện được vài món đồ tốt, có hứng thú hợp tác không?"

"Lần sau nhất định sẽ hợp tác."

Cúp điện thoại, Sở Hạo gõ cửa văn phòng của Lâm Ân.

"Lâm đội, Trương Tử Lăng gọi cho ta, hắn nói Lạc Thiên Hải đang điều tra chúng ta."

Lâm Ân lấy ra một tập tài liệu, nói: "Ký tên của ngươi vào đây."

"Đây là gì?"

"Bộ phận chúng ta sẽ cùng tố cáo Lạc Thiên Hải."

Sở Hạo vui mừng nói: "Có tác dụng không?"

"Chẳng có tác dụng gì cả."

Sở Hạo cạn lời.

Lâm Ân cười nói: "Yên tâm, Lạc Thiên Hải dù có bản lĩnh đến trời, đây cũng không phải nơi để hắn giương oai, tố cáo chính là để vạch trần hành vi của hắn."

Nhưng đúng lúc này.

Một nhóm người xông vào bộ phận.

"Các ngươi là ai?"