Phàm Cốt

Chương 106. Chiến Diệp Huyền, Linh Cốt bia chọn trúng đệ tử

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Bá!"

Bất quá ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Diệp Huyền rốt cuộc cũng xoay người lại, trường kiếm trong tay gắng sức đỡ lấy một đao kia của Hứa Thái Bình.

“Ầm!

Dù vậy, lực đạo khủng khiếp vẫn ép hắn lăn dài một đoạn trên đất.

Thân hình bị hất văng ra xa mấy chục trượng, mãi đến khi cắm kiếm xuống đất mới miễn cưỡng dừng lại được, nhưng cả người không khỏi quay cuồng.

Chứng kiến cảnh này, lại thêm cảm nhận rõ rệt khí tức Vọng U cảnh đang bộc phát từ trên người Hứa Thái Bình, toàn trường lập tức bùng nổ, tiếng ồn ào trong nháy mắt biến thành từng trận kinh hô.

"Tên này, thế mà cũng đột phá Vọng U cảnh!"

Không biết là ai, bỗng nhiên kinh ngạc hô lớn một tiếng.

Mà so với đám người kia, lúc này trên gương mặt Tử Yên cùng Triệu Linh Lung vẻ khiếp sợ hiện ra càng thêm mãnh liệt.

Bởi các nàng là số ít người biết rõ, căn cốt của Hứa Thái Bình vốn chỉ là Bạch Linh Cốt.

“Một thân Bạch Cốt, vậy mà ba năm đã phá cảnh Vọng U… chuyện này sao có thể?”

Sắc mặt Tử Yên tràn đầy khó tin.

Triệu Linh Lung thì lại không giấu nổi kích động, liên tục lắc đầu, nói lớn:

“Tử Yên sư tỷ, ngươi chớ quên, Thái Bình chính là người được Linh Cốt bia chọn trúng đó!”

Nghe lời này, Từ Tử Yên thoáng ngây người, rồi lập tức giật mình thốt lên:

“Đúng vậy! Hắn chính là đệ tử được Linh Cốt bia tự mình chọn trúng!”

Nếu không phải Triệu Linh Lung nhắc tới, nàng suýt nữa đã quên mất điểm này.

Bạch Linh Cốt trong thiên hạ tu đạo vốn chẳng phải chưa từng xuất hiện, nhưng hiếm hoi đến mức đáng thương. Thế nhưng, mỗi một kẻ mang Bạch Linh Cốt dị loại, về sau gần như đều trở thành cường giả một phương, đại năng tung hoành thiên địa.

“Tranh!”

Giữa lúc tiếng nghị luận ồn ào khắp nơi, Diệp Huyền đem toàn bộ chân nguyên rót thẳng vào bảo kiếm trong tay.

Ngay sau đó, hắn nhảy vọt lên, một lần nữa nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo kiếm ảnh khổng lồ, từ hướng đông lôi đài bổ tới, một kiếm quét ngang thẳng về phía Hứa Thái Bình.

Hiển nhiên, hắn tuyệt không cam tâm cứ thế mà nhận thua.

“Sưu!”

Đối diện một kiếm này, hai chân Hứa Thái Bình phát lực, thân hình hóa thành tàn ảnh, lóe lên một cái tại chỗ rồi lập tức biến mất.

“Ầm!”
Trường kiếm của Diệp Huyền bổ hụt, nện thẳng xuống lôi đài, chấn động kịch liệt.

“Oanh!”
Chính lúc này Hứa Thái Bình thi triển Phong Ảnh Bộ, thân hình nhảy vọt, thoáng chốc đã hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền, trường đao trong tay hắn mang theo tiếng xé gió rít gào, hung hăng bổ xuống.

"Tranh!"

Diệp Huyền không hề thoái lui, gương mặt dữ tợn, chân nguyên trong thể toàn lực vận chuyển, trường kiếm trong tay đâm thẳng một chiêu.

“Ầm!”
Đao cùng kiếm va chạm, khí lãng bùng nổ, cuồn cuộn quét sạch khắp Trấn Kiếm đài.

“Răng rắc!”

Thanh trường đao cuối cùng trong tay Hứa Thái Bình rốt cuộc gãy nát.

Thấy thế khóe môi Diệp Huyền khẽ nhếch, hiện rõ một tia cười lạnh, mất đi trường đao, Hứa Thái Bình chỉ dựa vào quyền pháp, tuyệt đối không thể phá nổi Long Diễm Giáp của hắn.

Nhưng điều khiến Diệp Huyền không ngờ tới chính là—

Trong chơp mắt thanh đao tan vỡ, Hứa Thái Bình vận Tàn Hà chân khí, máu tươi trên cánh tay ngưng tụ, hóa thành một thanh huyết sắc băng đao.

“Bá!”
Không hề có nửa phần dừng lại, hắn lập tức vung lên, một đao chém thẳng xuống!

"Ầm!"

Diệp Huyền bị một đao kia chém trúng, thân thể bay ngược ra ngoài.
Một đao này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, Long Diễm Giáp bị phá vỡ, trước ngực hắn liền hiện ra một vết thương thật dài.

Từ khi bước chân lên con đường tu đạo đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thụ trọng thương đến mức này.
Điều đáng sợ hơn chính là—

Ngay khi tay trái Hứa Thái Bình vừa vung ra huyết sắc băng đao, tay phải hắn đã nắm chặt thành quyền, khí thế súc tụ, mang theo tiếng “Phong Lôi” nổ vang, chuẩn bị giáng thẳng xuống đầu Diệp Huyền.

Phẫn nộ, kinh hoàng ập tới, Diệp Huyền hai tay kết kiếm chỉ, miệng nhanh chóng tụng chú, cuối cùng gầm lên một tiếng:

“Hỏa Long Kiếm, trảm hắn thủ cấp!”

Vừa dứt lời, sau lưng hắn, thanh phi kiếm “Tranh!” một tiếng trực tiếp rời vỏ như điện quang thạch hỏa lao thẳng về phía Hứa Thái Bình.

Giờ khắc này, Diệp Huyền đã chẳng còn để tâm đến quy củ vấn kiếm gì nữa.

Trong lòng hắn chỉ còn một ý niệm—giết!

“Ầm!”

Đối mặt phi kiếm lao tới, Hứa Thái Bình hiển nhiên hiểu rõ, nếu tiếp tục công tới, chắc chắn một một kiếm này nhất nhất xuyên thủng người hắn.

Nhưng hắn cũng minh bạch, nếu quyền này không kịp nện ra, tiếp theo cục diện sẽ càng thêm nguy hiểm.

Bởi vậy, hắn lựa chọn đánh cược!

Thể nội chân nguyên toàn lực bộc phát, hóa thành từng tầng Huyền Băng giáp bao trùm quanh thân.

Đồng thời, quyền thế của hắn không hề suy giảm, trực tiếp trùng trùng nện thẳng vào ót Diệp Huyền!

Nhìn cảnh tượng ấy, trong đồng tử Diệp Huyền giờ phút này chỉ còn lại kinh sợ

"Oanh!"

"Ầm!"

Phút chốc tiếng xé gió cùng tiếng va đập, cơ hồ là đồng thời vang lên.

"Bá!"

Có lẽ vì hoảng loạn mà thất thần, phi kiếm trong tay Diệp Huyền bỗng lắc nhẹ một cái, mũi kiếm chỉ sượt qua cổ Hứa Thái Bình, sát khí mãnh liệt mà không hề chạm đến yếu hại của hắn.

Nhưng Hứa Thái Bình thì lại hoàn toàn khác.

Một quyền này cũng giống như ánh mắt hắn, kiên định như lúc ban đầu, không hề dao động, nặng nề nện thẳng vào ót Diệp Huyền.

“Ầm!”

Thân thể Diệp Huyền lập tức cứng đờ, ngay sau đó ngửa người ngã thẳng xuống, bị một quyền này đánh cho hoàn toàn thất thế.

"Ầm!"

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nắm đấm Hứa Thái Bình sắp nghiền nát ót Diệp Huyền, một đạo thanh quang bỗng bùng phát từ giữa mi tâm hắn, hóa thành màn sáng bao trùm toàn thân, cưỡng ép ngăn lại một quyền chí tử kia.

Hiển nhiên, đây chính là bảo mệnh cấm chế do Thanh Huyền Tông sớm lưu lại trong thể nội Diệp Huyền.

Bất quá Hứa Thái Bình căn bản không quản, khí thế không dừng:

“Bôn Ngưu Tạc Trận!”

Hứa Thái Bình song quyền cùn động, từng quyền nối tiếp từng quyền, tựa như cuồng phong bạo vũ điên cuồng nện thẳng vào màn sáng xanh biếc trước người Diệp Huyền.

Trong mắt hắn, trước mắt cho dù có là một ngọn núi, hắn cũng phải dùng nắm đấm mà đục xuyên!

“Phanh! Phanh! Phanh! Ầm ầm ầm…”

Quyền ảnh dày đặc, nhanh đến mức mắt thường chỉ thấy vô số tàn ảnh chồng chất, từng quyền chồng lên từng quyền, cuồng bạo trút xuống màn sáng.

Trong mỗi cú nện, Thiên Trọng Kình bùng nổ, chấn động khiến Diệp Huyền thân ở trong màn quang hộ thể không sao tụ nổi một tia chân khí, chỉ có thể trơ mắt sợ hãi nhìn từng quyền của Hứa Thái Bình đánh đến thanh quang hộ tráo dần dần ảm đạm.

"Két!"

Ngay tại Bôn Ngưu Tạc Trận quyền thứ một trăm lẻ một nện xuống, phù văn nơi mi tâm Diệp Huyền rốt cuộc xuất hiện một vết nứt nhỏ, máu tươi theo đó rỉ ra, đỏ thẫm cả trán.

Trong khoảnh khắc đồng tử Diệp Huyền chỉ còn lại vô tận hoảng sợ.

Tuy hắn hiện tại thân rơi cảnh ngộ nhà tan quốc vong, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được người nâng niu che chở, chưa từng nếm trải qua hiểm cảnh sinh tử, thậm chí trên người đến một vết thương nhỏ cũng hiếm thấy.

Cho nên giờ phút này, khi nhận ra bản thân có thể thật sự chết dưới nắm tay thiếu niên trước mặt, Diệp Huyền lập tức trở nên tay chân rối loạn.

Dẫu cho hắn tu vi cao hơn Hứa Thái Bình nửa cái cảnh giới, dẫu cho trong tay hắn còn có bí pháp áp đáy hòm chưa từng thi triển… nhưng trong thời khắc sinh tử cận kề, tất cả đều bị nỗi sợ hãi xé nát.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Diệp Huyền nằm trên đất ngây dại nhìn, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, hoàn toàn mất đi phương hướng.

Tương phản, giờ phút này Hứa Thái Bình đầu óc vẫn thanh tỉnh rõ ràng, ánh mắt vẫn như cũ kiên định, trong ý chí không hề tồn tại nửa phần dao động.

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”

Liên tiếp năm quyền lại rơi xuống, Bôn Ngưu Tạc Trận rốt cục được hắn thúc đẩy đến quyền thứ một trăm lẻ bảy.

“Ầm!”

Quyền thứ một trăm lẻ bảy giáng xuống, toàn bộ lôi đài luyện từ khối Thanh Kim Thạch cực lớn kiên cố vững chắc, bỗng rung chuyển dữ dội.

Trên đài bụi đất tung bay, âm ầm rung động.

Đồng thời, quang tráo trước người Diệp Huyền lập tức trở nên phi thường trong suốt, từng đạo phù văn nguyên bản còn ẩn hiện dao động cũng đã vỡ vụn hơn phân nửa.

Ngay cả phù văn nơi mi tâm hắn, lúc này cũng cùng cả lớp da thịt nứt toác, từ giữa trán xé rách ra một đường khiến máu tươi trào ra, chảy dài xuống, nhuộm đỏ cả gương mặt.

“Ách…!”

Một mực gắng gượng đến lúc này Diệp Huyền rốt cục không kìm nổi, bật ra một tiếng rên rỉ thống khổ, tràn đầy tuyệt vọng.