Phàm Cốt

Chương 107. Chiến Diệp Huyền, một quyền này đăng phong tạo cực

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Một quyền này rơi xuống, uy thế mãnh liệt, uy lực cuồn cuộn khiến đệ tử bốn phía dưới lôi đài đều đồng loạt biến sắc, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó tả.

Bọn họ chỉ cảm thấy, nếu người đối diện Hứa Thái Bình lúc này là chính mình, e rằng tuyệt không có nửa phần khả năng chiến thắng.

“Oanh…”

Bất quá ngay khi Hứa Thái Bình lại lần nữa nâng tay, quyền thứ một trăm lẻ tám chuẩn bị tung ra, thì quyền thứ một trăm lẻ bảy vừa rồi đã lập tức bị tất cả mọi người quên sạch, chỉ còn lại chờ đợi cú chấn động kế tiếp.

Bởi lẽ, Hứa Thái Bình chỉ vẻn vẹn mới giương quyền, vậy mà quyền thế mãnh liệt đã lập tức gầm vang trên lôi đài, cuốn lên một đạo khí lãng dữ dội.

Trên Vân Lâu, một đám đệ tử sơn môn đồng loạt kinh hãi.

Trong bọn họ, tuy có không ít người có thể đánh ra một quyền uy lực cùng khí thế vượt xa Hứa Thái Bình, nhưng điều đó vẫn chẳng ngăn được việc bọn họ vì một quyền này của hắn mà kinh sợ.

Bởi vì, trong một quyền ấy của thiếu niên, bọn họ ngửi thấy một loại Cực Cảnh vị đạo.

Luyện Thể Cực Cảnh, Thanh Ngưu Quyền Cực Cảnh, Bạch Linh Cốt Cực Cảnh.

Những tu sĩ đã thật sự đặt chân vào ngưỡng cửa tu hành đều hiểu rất rõ: bất luận là ai, chỉ cần ở một phương diện nào đó đạt đến Cực Cảnh, bước kế tiếp hoặc là rơi xuống vực sâu, hoặc là phá kén hóa bướm.

“Ta từng nghe sư phụ nói qua, những thiên tư như Huyền Cốt, Bạch Cốt… chỉ khi đem công pháp, thuật pháp trong tay rèn luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực, mới có thể tự vì mình mà khai mở một con đường tu hành, bổ ra một lối đi thẳng lên Đại Đạo.”

Khi thấy Hứa Thái Bình chuẩn bị tung ra quyền cuối cùng, trên Vân Lâu, trong đầu Từ Tử Yên bỗng vang lên một câu mà sư phụ từng nói với nàng.

Tử Yên vốn vẫn cho rằng, đó chỉ là lời sư phụ thuận miệng thốt ra để khích lệ tư chất Huyền Cốt của nàng, một câu an ủi mà thôi.

Thế nhưng giờ khắc này, nàng lại đột nhiên cảm nhận được, có lẽ câu nói kia vốn chẳng phải lời an ủi đơn thuần, có lẽ vì sư phụ từng gặp qua một thiếu niên giống như người trước mắt, nên mới thốt ra như vậy.
“Đăng phong tạo Cực Cảnh…”

Bất chợt, thân thể Từ Tử Yên run rẩy lên vì hưng phấn, nàng có thể tận mắt chứng kiến một lần cảnh giới đăng phong tạo cực trong truyền thuyết.
“Hứa Thái Bình, đủ rồi!”

Nhưng vào lúc này, từ tòa Vân Lâu to lớn nhất đối diện, bỗng vang lên thanh âm băng lãnh nhưng tràn ngập uy áp của chưởng môn.

Rõ ràng, cho dù Diệp Huyền giờ khắc này đã bại, hắn vẫn tuyệt đối không muốn để Thanh Huyền Tông mất đi một đệ tử sở hữu Kim Linh dị cốt.

Thế nhưng, Hứa Thái Bình lại không hề có ý định nghe theo.

"Hứa Thái Bình, đủ!"

Hắn từ trong mắt Diệp Huyền nhìn thấy rõ ràng hận ý cùng sát ý đối với mình.

Hai người vốn chưa từng gặp gỡ, vậy mà lại có thể sinh ra sát ý nồng đậm đến thế, trận tỷ thí này kết thúc, tất sẽ rơi vào cục diện không chết không thôi.

Hơn thế nữa, tuy hắn không tin nhân quả, nhưng từ trên người Diệp Huyền trước mắt lại ngửi thấy một loại khí tức gọi là “số mệnh địch”.

Điều trọng yếu hơn cả, hắn mơ hồ cảm giác được một quyền cuối cùng này có ý nghĩa vô cùng to lớn với mình.

Hắn tin chắc rằng, chỉ cần tung ra quyền này, bản thân đối với Thanh Ngưu Quyền, đối với con đường tu hành sẽ bước lên một tòa sơn phong mới, thậm chí có thể chạm đến cảnh giới Cực Cảnh mà Linh Nguyệt tỷ từng nhắc tới.

Tương phản, nếu là không thể vung ra một quyền này.

Vậy hắn đạo tâm tất nhiên bị long đong, thậm chí có khả năng như vậy không gượng dậy nổi.

Hắn tự nhiên không nguyện ý bốc lên loại này phong hiểm, dù sao đường hắn muốn đi, còn rất dài rất dài.

"Mất đi bản tâm, mất đi tất cả."

"Người có thể nhục ta, lấn ta, duy chỉ có không thể tổn hại ta bản tâm."

"Cùng lắm thì… nội môn đệ tử ta không làm…Thanh Huyền Tông ta không cần."

Theo từng đạo suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh trong đầu, nội tâm Hứa Thái Bình lại càng thêm kiên định, quyền ý càng thêm ngưng tụ, quyền thế càng lúc càng hùng hậu.

Tựa như trong khoảnh khắc ấy, hắn đã được giải thoát khỏi một tầng gông xiềng vô hình nào đó.

"Ầm ầm . . ."

Trong tiếng nổ vang cuồng bạo, Hứa Thái Bình bỗng mở ra toàn thân khiếu huyệt, điều động toàn thân huyết khí cùng khí lực, vận chuyển toàn bộ chân nguyên trong khí hải, dốc hết toàn lực đánh ra một quyền về phía Diệp Huyền.

“Ngươi làm càn!”

Ngay khoảnh khắc đầu quyền sắp giáng xuống, một tiếng kiếm minh “tranh” vang vọng trên không Trấn Kiếm đài, theo đó một thanh phi kiếm sáng như tuyết xé rách hư không bay tới, lập tức chắn ngang trên đỉnh đầu Diệp Huyền.

Trong uy áp to lớn mà ngập trời từ phi kiếm trấn xuống, tựa như một cây côn sắt nặng nề nện thẳng vào ngực Hứa Thái Bình, đánh cho huyết khí hắn nghịch lưu, khí tức sôi trào, gân cốt răng rắc rung động.

Thế nhưng, mặc kệ là vậy, ánh mắt Hứa Thái Bình vẫn kiên định như cũ, quyền thế vẫn vững chắc không suy suyển.

Đối với hắn lúc này, trước mặt dù là Diệp Huyền hay phi kiếm, tất cả đều không còn trọng yếu.

Hắn chỉ muốn tung ra một quyền này, đập nát toàn bộ những gì cản trở trước mắt.

Ngay sau đó, một quyền hắn không hề có nửa phần chần chừ, nặng nề nện thẳng vào thanh phi kiếm sáng như tuyết đang ngăn trước mặt Diệp Huyền.

“Ầm!!!…”

Tiếng nổ vang xen lẫn khí bạo cùng âm hưởng kim thiết chói tai, như mũi nhọn đâm thẳng vào màng tai mọi người.

Một số tu sĩ tu vi thấp, đặc biệt là những ngoại môn đệ tử dưới lôi đài, thậm chí bị chấn động đến mức hai tai chảy máu, ngã lăn ra bất tỉnh.

Còn tình cảnh của Hứa Thái Bình thì càng thêm thảm liệt.

"Ầm! ! !. . ."

Cho dù hắn đã dốc hết toàn lực, vận dụng Bôn Ngưu Tạc Trận tung ra một quyền đỉnh cao nhất, cũng chỉ khiến chưởng môn phi kiếm khẽ chấn động mà thôi.

Mà từ trên phi kiếm truyền đến lực đạo phản chấn, lại thêm kiếm ý lạnh thấu xương bộc phát, gần như lập tức nghiền nát Huyền Băng Giáp của hắn, xé rách da thịt cánh tay, để lộ ra gân xanh, xương trắng cùng huyết dịch đỏ thẫm, to lớn lực trùng kích trực tiếp đánh hắn bay ngược lên không.

"Ầm!"

Hắn thân thể nặng nề đập xuống bên dìa lôi đài.

"Phốc!. . ."

Nằm trên mặt đất, Hứa Thái Bình phun ra từng ngụm máu lớn.

Hắn cảm nhận được kiếm khí từ thanh phi kiếm kia đã xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, nếu chẳng phải hai năm nay liều mạng rèn luyện thể phách, e rằng giờ phút này nội tạng hắn đã sớm hóa thành một bãi huyết nhục.

Thế nhưng, giờ phút này hắn lại phi thường thoải mái, khóe miệng khẽ nhếch, nở một nụ cười.

Với hắn lúc này, tiếng vang do quyền thế đập vào phi kiếm vừa rồi, nghe vào tai hắn còn tươi đẹp hơn cả tiên âm.

Cảm giác kia tựa như lần đầu tiên chú linh dương non phóng mình vượt qua khe núi, như trăm sông cùng hội tụ dậy sóng nơi biển cả, như Thiên Đế rèn đúc thần binh giáng xuống nhát chùy cuối cùng.

Dưới sự dẫn dắt của âm hưởng kia, tựa như tiên âm vang vọng, hắn trong mê vụ che kín tiên đồ của chính mình, bỗng tìm thấy một con đường nhỏ hẹp nhưng có ánh sáng đồng hành soi lối phía trước.

Dọc theo con đường ấy mà tiến lên, trong cơn hoảng hốt, hắn dường như thấy được một ngọn núi, một tòa Vân Sơn cao vót, một tòa sơn phong mang tên Thiên Đạo.

Cứ việc dưới chân núi, hắn vẫn giống như sâu kiến.

Nhưng bất kể như thế nào, hắn rốt cục đã thấy được.

Hắn dù không như những sinh vật bẩm sinh đã mang linh cốt, vừa sinh ra liền có thể nhìn thấy hình dạng của ngọn núi kia, song giờ phút này cuối cùng hắn thật sự thấy được.

“Ta một đời Phàm Cốt, cuối cùng cũng có thể cùng những người này một dạng, nhìn thấy ngọn núi đó sao?”
Hứa Thái Bình khẽ mỉm cười.

“Gia gia, phong cảnh trên núi kia hẳn là tuyệt mỹ, tôn nhi này, nhất định sẽ thay ngươi lên đó nhìn một chút.”

Hứa Thái Bình vuốt vết máu nơi khóe miệng, tự lẩm bẩm một câu.

Trong ánh mắt tràn đầy vẻ ước ao, hắn một tay chống đất ra sức đứng dậy.