Phàm Cốt

Chương 20. Gặp kêu cứu, Xuyên Dương Thỉ sơ hiển uy năng

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hắn vừa nghĩ như vậy, vừa nhanh chóng lao ra từ hậu viện, sau đó lật người nhảy lên tường, rồi lại từ tường nhảy lên nóc nhà.

“Đúng là một con yêu lang…”

Đứng trên nóc nhà ngóng nhìn về hướng núi Hậu Sơn, Hứa Thái Bình phát hiện một con yêu lang than hình to lớn đang chạy như bay trong rừng cây.

Ban đầu hắn cũng không quá kinh ngạc, dù sao ngọc giản truyền công cũng sớm đã nói rồi, trong vùng rừng núi này, ngoại trừ chỗ ở của tông môn, những nơi khác đều có khả năng yêu thú xâm nhập vào.

Nhưng dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.

Bởi vì chẳng mấy chốc hắn lại nhỉn thấy con yêu lang thứ hai, thứ ba, hơn nữa đều chạy đuổi về hướng đi xuống núi.

“Cứu ta với, cứu ta với!”

“Có ai không, cứu ta với!”

Đúng lúc Hứa Thái Bình hiếu kỳ rốt cuộc ba con yêu lang này đang đuổi theo cái gì, thì tiếng kêu cứu của một nữ tử bỗng vang lên trong núi.

Sau khi nghe thấy tiếng kêu này, thùy tai của Hứa Thái Bình rung lên, sau đó vận chân khí chuyển đến đôi mắt, nhìn về hướng giọng nói truyền đến.

Đây chính là phương pháp tăng thị lực được dạy trong võ kỹ “Xuyên Dương Thi”.

Cùng với thi triển thuật pháp này ra, cảnh tượng của núi Dương Lộc cách một hai dặm lập tức hiện lên rõ ràng trong mắt Hứa Thái Bình, sau đó hắn nhanh chóng phát hiện một nữ tử có dáng người nhỏ yếu đang co giò chạy thục mạng trong rừng cây, trốn sự truy sát của ba con yêu lang đó.

“Vị tỷ tỷ từ đâu đến nhỉ, ta nhớ ở gần Thanh Trúc Cư không có tu sĩ mà?”

Hứa Thái Bình rất thắc mắc.

“Có ai, có ai cứu ta với!”

Đúng lúc này, nữ tử chạy từ trong rừng núi ra, bắt đầu men theo con đường nhỏ ra khỏi núi, lao về hướng Thanh Trúc Cư.

Còn ba con yêu lang vẫn phi đuổi theo phía sau nữ tử, cũng sắp đuổi kịp rồi.

“Có ai không? Viện tử phía trước có ai không? Ta bị thương rồi, cứu ta với, cứu ta với!”

Nữ tử ôm bả vai chảy mái vừa chạy vừa hét, có lẽ đã chú ý đến Thanh Trúc Cư.

“Thôi, không nghĩ nhiều nữa, cứu người quan trọng hơn”.

Hứa Thái Bình lắc cái đầu, sau đó rút mũi tên sau lưng, bắt đầu lên mũi tên kéo dây cung, và dùng pháp môn vận khí “Xuyên Dương Thi”, hội tụ chân khí Tàn Hà trong đan điền đến đầu mũi tên.

Lập tức, một tầng hàn băng phù lên trên đầu mũi tên.

“Bụp!

Khi con yêu lang gần nhất sau lưng nữ tử chỉ còn cách Thanh Trúc cư năm trăm mét, Hứa Thái Bình kéo căng dây cung thành hình trăng tròn, sau đó thả dây ra cùng với mũi tên.

“Vèo!”

Khi một tiếng xé gió chói tai vang lên, mũi tên bao phủ chân khí Tàn Hà bắn trúng vào trán con yêu lang, sau đó hắn đâm một nhát kiếm xuyên qua người nó.

Sau khi nắm được cách sử dụng chân khí Tàn Hà, uy lực từ mũi tên của Hứa Thái Bình đã vượt xa lần trước.

“Ấu…”

Yêu lang hét thảm một tiếng, tức khắc ngã phịch xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, hai con yêu lang khác ở đằng sau sợ tới mức trốn vào rừng, không dám đuổi theo nữa.

Lúc đầu rõ ràng nữ tử kia cũng giật mình, nhưng sau khi thấy hai con yêu lang kia bỏ chạy, song cũng nhìn thấy Hứa Thái Bình đứng trên mái nhà, nàng ta lập tức mừng chảy nước mắt.

“Cảm ơn ơn cứu mạng của thiếu hiệp”.

Nữ tử ngã lăn quay một vòng rồi chạy như điên tới trước sân Thanh Trúc cư.

Từ dáng vẻ căng thẳng thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn xung quanh, hình như trong lòng nàng ta vẫn còn sợ mấy con yêu lang kia.

“Hai con yêu lang đó đã chạy rồi, tỷ không cần lo lắng”.

Hứa Thái Bình đứng trên mái nhà quay đầu nhìn về phía nữ tử ở ngoài cửa.

Nữ tử này chừng mười lăm, mười sáu tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu, diện mạo thanh tú động lòng người, cực kì giống với các đại tiểu thư thiên kim nhà giàu ở quê hắn.

“Ừm, may nhờ có thiếu hiệp, không thì ta đã trở thành bữa ăn trong bụng hai con yêu lang đó rồi”.

Thiếu nữ sợ hãi vỗ ngực, sau đó hỏi Hứa Thái Bình với vẻ mặt cảm kích.

“Xin hỏi thiếu hiệp tên là gì?”

“Ta họ Hứa, tên Thái Bình, tỷ tỷ cứ gọi ta Thái Bình là được”.

Hứa Thái Bình trả lời.

Lúc này hắn vẫn còn đứng trên mái nhà, cầm cung tên trong tay, ánh mắt nhìn nữ tử rõ ràng mang theo vài phần cảnh giác.

“Thái Bình tiểu thiếu hiệp, ta là Liễu Thanh Mai, đệ tử ký danh ngoại môn của Thanh Huyền Môn. Mấy ngày trước, ta cưỡi linh cầm đến ngọn núi lân cận hái thuốc thì bị lạc đường, đi dọc đường còn làm mất sáo Xuyên Vân. Lúc gặp mấy con yêu lang này, ta chỉ có thể bỏ chạy, cuối cùng bị chúng đuổi theo tới tận

đây”.

Thiếu nữ vừa nói, vừa lấy một chiếc gương đồng từ trong ngực ra.

Nhìn thấy chiếc gương đồng này, vẻ cảnh giác trên mặt Hứa Thái Bình lập tức giảm bớt khá nhiều.

Kính Huyền Linh này chỉ đệ tử ngoại môn mới có, nữ tử có thể lấy thứ này ra thì coi như đã xác nhận thân phận của nàng ta.

“Xin hỏi Thái Bình tiểu thiếu hiệp có thể cho Thanh Mai tá túc ở đây một đêm không? Hôm nay mặt trời đã xuống núi, Thanh Mai lại đang bị thương, đi đêm không tiện cho lắm”.

Nữ tử thỉnh cầu Hứa Thái Bình.

“Được… Hửm?”

Hứa Thái Bình vừa định đồng ý, dù sao cũng đã xác nhận thân phận của đối phương, nhưng còn chưa nói xong, ánh mắt hắn đã vô tình nhìn lướt qua đôi giày của nàng ta.

Nữ tử này mang giày thêu, đế giày được làm bằng vải, nhìn từ ngoài là một đôi giày vải cực kì bình thường, nhưng sau khi kết hợp với những lời nàng ta vừa nói, Hứa Thái Bình lại cảm thấy không thích hợp…

Đôi giày này quá sạch sẽ.

“Chưa tính đến việc mang loại giày này đi hái thuốc có thích hợp hay không, chỉ tính việc nàng ta bị yêu lang đuổi theo cả ngày, nhưng đôi giày vải dưới chân vẫn hoàn hảo không một vết rách, như vậy đã đủ chứng minh nàng ta đang nói dối”.

Hứa Thái Bình nói thầm trong lòng.

“Thanh Mai tỷ tỷ, trong nhà Thái Bình rất đơn sơ, ta sợ tỷ ở không quen”.

Hứa Thái Bình hạ mình bật nhảy lên, nhảy tới trên cánh cửa sân, sau đó thản nhiên nói.

“Tiểu thiếu hiệp nói đùa, Thanh Mai đã rơi vào hoàn cảnh này, sao vẫn có thể kén cá chọn canh được. Hơn nữa, mặc dù hồi nhỏ khi còn ở ngoài núi, gia đình ta cũng khá giả, nhưng đến năm ta mười tuổi thì gia cảnh cũng đã sa sú, sau khi lên núi Vân Lư càng thêm quen với cuộc sống kham khổ, có được chỗ đặt chân là tốt rồi, sao còn có thể kén cá chọn canh?”

Liễu Thanh Mai khổ sở nói.

Nữ tử trước mặt này nói một cách rất chân thành, nếu không phải Hứa Thái Bình đã nhìn ra nàng ta đang nói dối, có lẽ hắn đã đồng cảm với nàng ta rồi.