Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Bạch linh cốt còn được gọi là Ngụy linh cốt, mặc dù cũng có thể tu hành, nhưng tốc độ tu hành cực kì chậm, thường thì mấy chục năm cũng không thể đột phá cảnh giới Khai Môn, chẳng khác nào người không có linh cốt”.
Triệu Linh Lung thở dài đáp.
“Nếu ta bị kiểm tra ra là Bạch linh cốt, có phải ta không thể trở thành đệ tử của Đệ Thất Phong không?”
Hứa Thái Bình do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi câu này.
Theo hắn nghĩ, mặc dù viên đan dược mà gia gia để lại có thể giúp tên của hắn xuất hiện trên bia linh cốt, nhưng chưa chắc có thể lừa dối được phần kiểm tra linh cốt của Thanh Huyền Môn đối với đệ tử.
Dù sao hắn cũng biết rất rõ rằng mình không có linh cốt.
“Nói cũng đúng, nhưng Thái Bình, nếu đệ là đệ tử do bia linh cốt chọn, dù không phải Thiên linh cốt hiếm thấy thì ít nhất cũng là Kim linh cốt, không thì cũng là Huyền linh cốt, không thể nào là Bạch linh cốt được”.
Triệu Linh Lung trả lời một cách rất khẳng định.
“Linh Lung sư tỷ của đệ nói không sai, đệ tử do bia linh cốt chọn thường là Kim linh cốt hoặc thậm chí là Thiên linh cốt, sư đệ không cần lo lắng quá đâu”.
Lúc này Thanh Tiêu cũng cười vỗ đầu Hứa Thái Bình.
“Đúng đó, cho dù là Bạch linh cốt thì cũng không cần lo lắng. Đệ tử Bạch linh cốt cũng được phép tu hành dưới chân núi ba năm.
Nếu ba năm sau mà thông qua kiểm tra thì vẫn có thể trở thành đệ tử của Thất Phong”.
Triệu Linh Lung cười bổ sung một câu.
“Vâng ạ”.
Hứa Thái Bình gật đầu, ngoài mặt cố gượng cười.
Khi nghe dù là Bạch linh cốt cũng sẽ không bị đuổi xuống núi ngay lập tức, hắn khẽ thở phào trong lòng.
...
Một lát sau.
Điện Long Môn, Thanh Huyền Môn.
Đây là cung điện nằm trên một ngọn núi lơ lửng giữa không trung, trong núi có đủ loại kỳ trân dị bảo đâu đâu cũng thấy, con đường dẫn đến cung điện trên núi vô cùng hiểm trở, nếu không nhờ có Triệu Linh Lung và Thanh Tiêu, chỉ sợ dù mất mấy ngày liền, Thái Bình cũng không thể lên tới đỉnh núi.
“Ai đến đấy?”
Họ vừa lên tới mảnh đất trống trước cung điện, một giọng nói già nua nhưng lại đầy uy nghiêm, nhẹ tựa sóng nước vọng ra từ trong đại điện.
“Đệ Thất Phong, Độc Cô Thanh Tiêu”.
“Đệ Thất Phong, Triệu Linh Lung”.
“Đệ Lục Phong, Từ Tử Yên”.
“Bái kiến Hắc Long trưởng lão”.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, ba người nhóm Thanh Tiêu báo thân phận của mình, cúi người thi lễ với vẻ mặt vô cùng kính cẩn.
Mặc dù Hứa Thái Bình không biết vị Hắc Long trưởng lão này, nhưng thấy mấy người Thanh Tiêu cung kính như thế, hắn cũng bắt chước chắp tay thi lễ về hướng đại điện.
Ngược lại Lâm Bất Ngữ tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ yên lặng đứng tại chỗ.
“Hôm nay các ngươi lên điện để làm gì?”
Giọng nói già nua uy nghiêm đó lại vang lên.
“Hôm nay ta và Tử Yên sư muội của Lục Phong đưa hai đệ tử do bia linh cốt chọn lên đây, muốn nhờ Hắc Long trưởng lão kiểm tra linh cốt cho hai người trước khi trở về núi ạ”.
Thanh Tiêu kính cẩn đáp.
“Vào đi”.
Chẳng mấy chốc, giọng nói kia lại vọng ra từ trong điện Long Môn.
...
Trong điện.
“Đây là... Hắc Long trưởng lão?”
Vừa vào điện, Hứa Thái Bình đã bị Hắc Long trưởng lão ngồi nghiêm trang trong đại điện làm cho giật mình.
Ở chính giữa cung điện, một nam tử có thân hình vạm vỡ dị thường đang ngồi trên một chiếc quạt hương bồ cực lớn. Hứa Thái Bình đứng trước mặt hắn mà như đang đứng trước một ngọn núi nhỏ.
Kinh khủng hơn là dù nam tử này mặc áo bào tím may bằng vải lụa sa tanh, thân hình không khác mấy so với nam nhân trưởng thành, nhưng đầu lại như con ác giao dưới nước, trông cực kì dữ tợn.
“Chân thân của Hắc Long trưởng lão là một con linh giao ở sông Tầm Dương, đã tu luyện năm trăm năm mới biến thành hình người, sau đó đi theo tổ tiên Thanh Huyền Môn, trở thành một trong số các trưởng lão linh thú hộ sơn của Thanh Huyền Môn. Mặc dù bề ngoài trông hơi đáng sợ, nhưng thật ra rất tốt bụng, đệ không cần sợ hãi”.
Dường như liệu trước được Hứa Thái Bình sẽ sợ hãi, Triệu Linh Lung ở bên cạnh nhanh chóng giải thích với hắn.
“Vâng, sư tỷ, ta không sợ”.
Hứa Thái Bình gật đầu.
Vừa rồi hắn ngạc nhiên hơn nhiều, thật ra không sợ hãi là mấy.
“Tử Yên sư muội, trùng hợp thế à”.
Vào lúc này, một nam tử áo trắng dẫn theo một thiếu niên ăn mặc xa hoa bước ra từ bên cạnh Hắc Long trưởng lão.
“Kim sư huynh?”
Sau khi nhìn thấy nam tử này, Tử Yên không thể không nhíu mày.
“Sao ngươi cũng ở đây?”
Thanh Tiêu thì hỏi với giọng điệu không khách sáo lắm.
Mặc dù không biết nguyên do, nhưng Hứa Thái Bình có thể nhìn ra được cả hai người họ đều rất ghét nam tử này.
“Mấy ngày trước ta đi trừ yêu ở nước Thiên Lang, tình cờ phát hiện vị tiểu hoàng tử của nước Thiên Lang này sinh ra linh cốt nên đã đưa hắn lên núi, tiện thể tới chỗ của Hắc Long trưởng lão kiểm tra linh cốt”.
Nam tử nhếch môi cười đáp.
Lúc nói chuyện, hắn ta không thèm nhìn Thanh Tiêu mà quan sát Tử Yên và Linh Lung không chút kiêng dè.
“Mấy năm không gặp, không ngờ Linh Lung sư muội cũng đã trở thành đại cô nương rồi”.
Hắn ta nhìn sang Triệu Linh Lung nói, nụ cười trên môi hàm chứa vài phần xấu xa.
“Kim Hà Tri, ngươi mắt nếu không cần nữa, ta không ngại hiện tại giúp ngươi hái xuống đâu”.
Thanh Tiêu bước lên trước chắn tầm nhìn của nam tử.
“Vậy để ta xem...”
“Câm miệng hết cho ta”.
Kim Hà Tri vừa định cãi cọ với Thanh Tiêu, Hắc Long trưởng lão nhắm mắt im lặng nãy giờ đột nhiên mở mắt ra, để lộ đôi con ngươi thẳng đứng màu vàng kì dị.
“Nơi này không phải Thất Phong, cũng không phải Thủ Phong, đây là điện Long Môn của ta”.
Hắc Long trưởng lão nhìn lướt qua hai người.
“Rõ”.
Thanh Tiêu và Kim Hà Tri cùng nhau lui ra.
“Mang mấy tiểu oa oa kiểm tra linh cốt lên đây”.
Hắc Long trưởng lão vừa ra Kim, vừa đưa tay lấy một viên Long Châu từ trong tay áo ra.
Viên Long Châu này có kích thước gần bằng đầu của Thái Bình, lấp lánh như một quả cầu hổ phách trong suốt, xung quanh có quầng sáng màu xanh lam phát ra như gợn sóng.
Cùng lúc đó, Hứa Thái Bình, Lâm Bất Ngữ và tiểu hoàng tử mặc hoa phục kia đều đứng trước mặt Hắc Long trưởng lão.
“Ba đứa nhóc các ngươi lần lượt bước tới đặt tay lên hạt châu này của ta”.
Hắc Long trưởng lão cầm Long Châu, ánh mắt lần lượt lướt qua ba người nhóm Hứa Thái Bình.
“Để ta trước cho!”
Ông ấy vừa dứt lời, tiểu hoàng tử mặc hoa phục lập tức bước tới đặt tay lên viên Long Châu kia.
Hắc Long trưởng lão khẽ cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì.
“Nhắm mắt ngưng thần, khi nào ta lên tiếng mới được mở mắt”.
Hắc Long trưởng lão lạnh lùng dặn một câu, xung quanh ông ấy lập tức có ánh sáng vàng bừng lên, một luồng khí màu vàng từ quanh người ông ấy chảy vào trong Long Châu, cuối cùng từ Long Châu bao trùm lấy toàn thân vị tiểu hoàng tử kia.
“Vù...”
Một lát sau, cùng với một tiếng “vù vù” rất nhỏ, viên Long Châu trong tay Hắc Long trưởng lão phát ra ánh sáng vàng, đồng thời xung quanh còn có lửa bùng lên.
“Kim linh cốt hệ hoả, không ngờ lại là Kim linh cốt hệ hoả, ha ha ha...”
Nhìn thấy cảnh này, Kim Hà Tri đứng bên cạnh Thanh Tiêu đột nhiên cất tiếng cười lớn.
Đối với Kim Hà Tri lớn tiếng ồn ào, mặc dù Hắc Long trưởng lão trông có vẻ không vui lắm nhưng cũng không ngăn cản, bởi vì Thanh Huyền Môn có thể có thêm một đệ tử Kim linh cốt hệ hoả, ông ấy cũng nghĩ là một chuyện đáng vui mừng.