Phàm cốt

Chương 7. Đo linh cốt, Hứa Thái Bình vô duyên thất phong

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Kim sư huynh, ta đã nói rồi, ta chắc chắn không phải linh cốt bình thường”.

Lúc này thiếu niên hoa phục cũng mở mắt ra, khi nhìn thấy sự thay đổi của Long Châu, hắn ta lập tức tỏ vẻ đắc ý.

Đối với việc này Hứa Thái Bình tỏ ra rất bình tĩnh, không có hâm mộ, không có ghen tị.

Lâm Bất Ngữ ở bên cạnh cũng thế.

“Nhóc con, ngươi tên gì?”

Hắc Long trưởng lão lấy Long Châu về, hỏi thiếu niên hoa phục kiêu ngạo kia.

“Ta là Cửu hoàng tử của nước Thiên Lang, họ Diệp tên Huyền, từ nhỏ ta đã...”

“Được rồi, ngươi đứng sang một bên đi”.

Không đợi thiếu niên nói hết, Hắc Long trưởng lão đã phất tay bảo hắn ta tránh ra, có vẻ không thích tính cách kiêu ngạo này của hắn ta lắm.

Mặc dù Diệp Huyền hơi khó chịu nhưng cũng không dám nói thêm gì, đành phải hậm hực đứng sang bên cạnh Kim Hà Tri.

“Ngươi, lên đi”.

Lúc này, Hắc Long trưởng lão chỉ tay về phía Lâm Bất Ngữ.

Cô bé gật đầu, bước nhỏ tới trước mặt Hắc Long trưởng lão, sau đó đặt tay nhỏ lên Long Châu.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Từ Tử Yên chợt căng thẳng.

Mặc dù bia linh cốt rất ít khi “nhìn nhầm”, nhưng chung quy vẫn có sơ sót. Dù sao thành tựu tu hành trong tương lai của tu sĩ Kim linh cốt và Huyền linh cốt cũng chênh lệch nhau không chỉ một chút, hơn nữa giữa linh cốt còn có sự khác biệt về chủng loại.

Cho nên nói Tử Yên không căng thẳng là điều không thể.

“Vù...”

Khi một tiếng “vù vù” rất nhỏ vang lên, Long Châu trong tay Hắc Long trưởng lão lại phát ra ánh sáng vàng, nhưng điểm khác biệt là lần này, ngọn lửa xung quanh Long Châu biến thành tia điện nổ lách tách.

“Là lôi dị cốt, hơn nữa còn là lôi dị cốt cấp bậc Kim linh cốt!”

Sau khi nhìn thấy cảnh này, ngay cả Tử Yên tiên tử luôn thận trọng cũng không kìm được kinh ngạc thốt lên.

“Chúc mừng Tử Yên sư muội, lôi dị cốt cấp bậc Kim linh cốt, mấy trăm năm qua Thanh Huyền Môn ta chưa từng xuất hiện”.

“Tử Yên sư tỷ, Lục Phong nhặt được đại bảo bối rồi nha, sau này phải mời chúng ta đến Tuý Tiên Cư ăn một bữa thịnh soạn nhé”.

Thanh Tiêu và Linh Lung lập tức bước tới chúc mừng.

“Tử Yên sư muội, chúc mừng”.

Kim Hà Tri cũng miễn cưỡng lại gần chúc mừng một câu.

“Ha ha ha...”

Lúc này, Hắc Long trưởng lão luôn nghiêm túc thận trọng cũng đột nhiên cười phá lên, tiếng cười vang dội đến mức làm cho đại điện rung chuyển.

“Một lôi một hoả, hơn nữa còn là Kim linh cốt, Thanh Huyền Môn ta có hi vọng phục hưng rồi!”

Hắc Long trưởng lão cười to nói.

Hứa Thái Bình thu hết mọi thứ vào mắt nhưng vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là khi Lâm Bất Ngữ đi ngang qua, hắn nhỏ giọng bảo:

“Chúc mừng nhé, Bất Ngữ muội muội”.

Lâm Bất Ngữ quay đầu lại nhìn hắn, sau đó gật đầu nói: “Cảm ơn”.

Cả hai người đều có tính tình không thích hơn thua, có điều Lâm Bất Ngữ có vẻ lạnh lùng hơn một chút.

“Nhóc con, đến lượt ngươi”.

Lúc này giọng của Hắc Long trưởng lão lại vang lên lần nữa.

Hứa Thái Bình nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, sau đó thấy ông ấy đang nhìn vào mình chằm chằm bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Thanh Tiêu và Linh Lung ở bên cạnh cũng bắt đầu hồi hộp, cả hai đồng loạt nhìn về phía Hứa Thái Bình.

“Vâng”.

Sau khi nhìn vào mắt Hắc Long trưởng lão, Hứa Thái Bình bình tĩnh gật đầu.

Trước cái nhìn chăm chú của mọi người, Hứa Thái Bình đặt tay lên viên Long Châu của Hắc Long trưởng lão, sau đó bắt đầu nhắm mắt ngưng thần.

“Vù...”

Không lâu sau khi cảm nhận được một lực lượng ấm áp từ từ bao bọc mình, hắn nhận thấy được viên Long Châu trong tay rung lên.

Hứa Thái Bình mở mắt ra thì thấy viên Long Châu vốn trong suốt đã chuyển sang màu trắng bệch, cực kì giống màu của bộ xương dã thú bị vứt bên đường.

“Quả nhiên”.

Hứa Thái Bình tự lẩm bẩm trong lòng.

Suy đoán của hắn là chính xác, mặc dù viên đan dược mà ông nội để lại có thể giúp tên của hắn xuất hiện trên tiên tịch, nhưng lại không thể giúp hắn trở thành linh cốt chân chính.

“Bạch... Bạch cốt?”

Nhìn viên Long Châu màu Bạch cốt kia, trong mắt sư tỷ Triệu Linh Lung tràn đầy khó tin.

Thanh Tiêu ở bên cạnh tuy không lên tiếng, nhưng từ nét mặt của hắn ta cũng có thể nhìn ra trong lòng hắn ta cũng kinh ngạc không kém gì Triệu Linh Lung.

“Không ngờ bia linh cốt lại chọn một kẻ Bạch cốt, vận may của Thất Phong ngươi vẫn tệ như trước nhỉ”.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Kim Hà Tri của Thủ Phong đột nhiên cười ra tiếng, nói với giọng điều đầy mỉa mai.

“Ngươi!”

“Sư muội”.

Nghe vậy, Triệu Linh Lung đang định lên tiếng cãi lại thì bị Thanh Tiêu ngăn cản.

“Hắc Long trưởng lão, người có thể kiểm tra lại lần nữa không ạ?”

Thanh Tiêu hỏi Hắc Long trưởng lão.

“Thanh Tiêu, các ngươi hẳn biết rõ, hạt châu này của ta sẽ không xuất hiện sai lầm”.

Hắc Long trưởng lão cất Long Châu, trả lời với giọng điệu đầy uy nghiêm.

“Haiz...”

Thanh Tiêu nghe vậy thì thở dài một hơi.

“Tử Yên, Hà Tri, hai ngươi dẫn theo đứa nhỏ lên núi đi, ở đây không có chuyện của các ngươi”.

Hắc Long trưởng lão ngẩng đầu nhìn Tử Yên và Kim Hà Tri.

“Hắc Long trưởng lão, Thanh Tiêu sư đệ, Linh Lung sư muội, cáo từ”.

Kim Hà Tri cười, dắt tay Diệp Huyền xoay người rời đi.

“Kim sư huynh, Thanh Huyền Môn chúng ta ngay cả Bạch Cốt cũng sẽ không nhận đó chứ?”

“Loại phế vật này dù sao Thủ Phong của chúng ta sẽ không nhận đâu”.

Tiếng nói chuyện của hai người truyền tới cửa, Thanh Tiêu và Linh Lung nghe xong lửa giận bốc lên ba trượng, nhưng không thể làm được gì.

Tử Yên biết hai người tâm tình không tốt, cũng không nói thêm gì, dẫn theo Lâm Bất Ngữ cáo từ rời đi.

Sau khi mấy người đi rồi, Hắc Long trưởng lão lúc này mới mở mắt.

“Bạch Cốt không có tư cách trở thành đệ tử Thất Phong, hoặc là ngươi ở dưới núi trở thành đệ tử không ký danh lịch luyện ba năm, bảy năm sau khiêu chiến ở cuộc tuyển chọn Thất Phong, hoặc là lập tức xuống núi”.

Ông ta nhìn về phía Hứa Thái Bình đang đứng tại chỗ không nói lời nào.

Hiển nhiên, đây là muốn Hứa Thái Bình đưa ra lựa chọn.

“Thái Bình…”

“Để hắn tự quyết định”.

Linh Lung ở bên cạnh dường như muốn nhắc nhở Hứa Thái Bình cái gì đó, nhưng lại bị Hắc Long trưởng lão cắt ngang.

Linh Lung nghe xong, thức thời ngậm miệng không nói nữa.

“Nếu ta có thể thông qua tuyển chọn Thất Phong, có phải sẽ được bái lạy dưới cửa Đệ Thất Phong, trở thành sư đệ của Linh Lung tỷ tỷ và Thanh Tiêu ca ca?”

Hứa Thái Bình không trả lời Hắc Long trưởng lão, mà quay đầu nhìn Thanh Tiêu và Linh Lung.

“Điều này ta có thể thay sư phụ đảm bảo với đệ, nếu đệ có thể thông qua tuyển chọn, cửa lớn của Đệ Nhất Phong đương nhiên sẽ mở rộng chào đón đệ”.

Thanh Tiêu mặt nghiêm túc nói.

Đối với chuyện không thể dẫn theo Hứa Thái Bình lên núi, trong lòng hắn ta thật ra cũng có phần áy náy.

“Thái Bình, có thể thông qua tuyển chọn đương nhiên là điều tốt, nhưng quá khó khăn”.

Linh Lung lo lắng lắc đầu với Hứa Thái Bình.

Hứa Thái Bình cười với Linh Lung, sau đó quay đầu nói với Hắc Long trưởng lão:

“Trưởng lão, ta muốn ở lại dưới núi lịch luyện ba năm”.

Chuyện đồng ý với ông nội, Hứa Thái Bình sẽ không nuốt lời.

Thấy Hứa Thái Bình đã đưa ra quyết định, Hắc Long trưởng lão thản nhiên gật đầu, sau đó lại lấy ra thẻ ngọc đưa cho Hứa Thái Bình và nói:

“Cầm lấy thẻ ngọc này, sẽ có người dẫn ngươi xuống núi sắp xếp, giao phó công việc tiếp theo cần phải chú ý với ngươi”.

“Đa tạ trưởng lão”.

Hứa Thái Bình nhận lấy thẻ ngọc kia.

“Hắc Long trưởng lão, đứa nhỏ này là ta mang theo lên núi, hay để ta dẫn đệ ấy xuống núi sắp xếp”.

Linh Lung tiến lên trước một bước, đưa ra lời thỉnh cầu với Hắc Long trưởng lão.

“Đệ tử Thất Phong không được tùy ý xuống núi, không được nhúng tay vào chuyện dưới núi, nhưng… nể tình tên nhóc này là ngươi dẫn lên núi, lão phu phá lệ một lần”.

Hắc Long trưởng lão hơi trầm ngâm, sau đó chậm rãi gật đầu, bày tỏ ngầm cho phép.

“Đa tạ Hắc Long trưởng lão!”

Linh Lung được cho phép liền vô cùng vui vẻ.

“Thời gian ở dưới núi không thể vượt quá hai canh giờ, ngoài ra đừng đùa giỡn bất cứ điều gì, chuyện trên Thất Phong lão phu không quản được, nhưng chuyện dưới Thất Phong dù làm gãy một ngọn cây cọng cỏ cũng không thoát khỏi cảm nhận của lão phu”.

Hắc Long trưởng lão cảnh cáo Triệu Linh Lung một câu.

“Yên tâm đi trưởng lão, ta đảm bảo với ông, tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa”.

Linh Lung bị Hắc Long trưởng lão nhìn thấy tâm tư liền đáp lại, sau đó híp mắt cười đảm bảo.

...

Một lát sau.

Trước điện Long Môn.

“Sư muội, chuyện ở đây ta phải đi bẩm báo với sư phụ, Thái Bình giao cho muội, muội nhất định phải sắp xếp ổn thỏa thay đệ ấy, dù sao sau này chúng ta muốn xuống núi tìm đệ ấy cũng khó khăn”.

Thanh Tiêu dặn dò với Linh Lung.

“Sư ca yên tâm, ta nhất định sắp xếp thỏa đáng”.

Linh Lung đảm bảo với Thanh Tiêu.

Thanh Tiêu gật đầu, ngay sau đó nhảy lên, chân đạp sáo ngọc, thân hình giống như một đường lưu quang phá không đi ra.

“Đi thôi Thái Bình, chúng ta nhập tịch trước, sau đó giúp đệ tìm một chỗ tốt vừa có thể kiếm công đức, lại có thể tu hành được ở dưới núi”.

Linh Lung vỗ vai Thái Bình cười nói.

“Kiếm công đức?”

Hứa Thái Bình có chút không hiểu cụm từ này.

“Không sai”.

Linh Lung thở dài, sau đó giải thích với Hứa Thái Bình:

“Đệ tử ngoại môn dưới chân núi Thanh Huyền Môn mỗi năm đều phải kiếm công đức, chỉ khi kiếm đủ công đức mới có thể tiếp tục ở lại Thanh Huyền Môn, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi núi”.

“Vậy phải như thế nào mới có thể kiếm được công đức?”

Hứa Thái Bình hỏi tiếp.“Mỗi một đệ tử ngoại môn sau khi nhập tịch sẽ được ở trong viện xá, mấy mẫu tiên điền hoặc vườn thuốc, trong viện xá có thể nuôi trâu hoặc lợn sữa, trong tiên điền có thể trồng tiên lương hạt lúa hoặc thảo dược, chờ khi chín bán đi có thể đổi được tiền công đức”.

Linh Lung giới thiệu cho Hứa Thái Bình rất chi tiết.

“Cảm ơn Linh Lung tỷ, ta hiểu rồi, công đức này chính là bạc của chúng ta ở thế tục”.

Hứa Thái Bình nghe xong liền gật đầu.

“Đệ nói vậy cũng không sai”.

Linh Lung cười một tiếng, sau đó dắt tay Hứa Thái Bình:

“Đi thôi Thái Bình, chúng ta đi Tây Phong các nhập tịch trước, sau đó nhìn xem có việc gì thích hợp cho đệ làm không”.