Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trác Dụ Linh lấy một chiếc cốc sắt, đổ hai cốc nước vào miệng chiếc loa nhỏ bên trái.
Lục Đông Lương nhìn Trác Dụ Linh, nói: "Tôi nghe nói thiếu bang chủ của Giang Tương bang cũng muốn ra tay với Hồng Liên. Cậu ta có thân phận ở Hoàn quốc, người này cũng không dễ đối phó."
Trác Dụ Linh cười khẩy đáp lời: "Lão gia đang nói Tiêu Chính Công đấy ạ? Thằng ngốc đó còn chả bằng một người thường nữa là. Cậu ta chỉ là một con gián khiến người ta buồn nôn mà thôi.
Nếu không phải dựa vào danh tiếng của cha mình, Tiêu Chính Công đã bị người ta giẫm chết từ lâu rồi. Với chút tâm cơ đó của cậu ta, sao có thể đấu lại Tiểu Lan được chứ?"
Trác Dụ Linh cúi người xuống rồi kéo mở cửa tủ của máy hát, ả đốt cháy bấc nến cắm trên một chiếc hộp sắt chứa đầy sáp.
Phừng!
Ngọn lửa màu xanh lam nhạt bùng lên, không lâu sau, một ít khói trắng phun ra từ miệng loa bên trái.
Xì! Xì! Xì!
Đây là một chiếc máy hát chạy bằng hơi nước.
Châu Phổ La là một nơi đặc biệt, ở đây không thể tích trữ lượng lớn dầu đốt, cũng không thể sử dụng điện năng quy mô lớn, cho nên máy hơi nước đã được vận dụng đến mức tối đa.
Mâm đĩa của máy hát được bánh răng kéo theo, bắt đầu chuyển động cùng với hơi nước phun ra.
Trác Dụ Linh cầm một chiếc đĩa hát bakelite, đặt lên mâm máy hát.
Lục Đông Lương dụi tắt điếu thuốc, tựa lưng vào ghế sô pha: "Không phải ta không tin tưởng Tiểu Lan, chỉ là ta lo lắng..."
"Lão gia chính là không tin tưởng Tiểu Lan đấy thôi." Trác Dụ Linh mỉm cười bất đắc dĩ: "Từ lúc em sinh Tiểu Lan đến giờ, lão gia chưa từng nghiêm túc nhìn con bé."
Trong lúc nói chuyện, Trác Dụ Linh đặt kim máy hát lên đĩa nhạc.
Khúc dạo đầu bằng đàn cello du dương vang lên giữa những tiếng rè rè nhỏ vụn.
Sau khúc dạo đầu, tiếng dương cầm hòa cùng vĩ cầm, tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng, rồi một giọng hát trầm ổn mà sâu lắng cất lên:
Ánh~ trăng~, quá đỗi mờ ảo.
Đất~ trời~, chìm trong sương đêm.
Người trong mộng của ta ơi.
Em đang ở~ nơi nào~
Ca khúc "Người Trong Mộng" chính là bản nhạc Trác Dụ Linh yêu thích nhất.
Không cần điện, không cần đĩa từ, chiếc máy hát cổ xưa chỉ cần sự ma sát giữa kim và đĩa hát.
Trác Dụ Linh uyển chuyển bước tới, kéo Lục Đông Lương đang ngồi trên sô pha đứng dậy. Ả dụi đầu vào lòng ông ta, ôm lấy ông ta rồi cùng nhau chậm rãi khiêu vũ theo giai điệu tuyệt đẹp.
Lục Đông Lương ôm lấy vòng eo của Trác Dụ Linh, vẻ mặt vẫn mang nét ưu tư: "Nếu Hà Gia Khánh chết rồi, chẳng phải Huyền Sinh Hồng Liên sẽ lưu lạc ở Hoàn quốc à?"
Trác Dụ Linh khẽ chau mày, lúc này ả không muốn nhắc đến những chuyện vặt vãnh này: "Tiểu Lan đã dò hỏi kỹ rồi, Hà Gia Khánh có một người bạn tên Lý Phán Phong, lợi dụng cậu ta thì có thể tìm được Hồng Liên.
Đợi sau khi giết Hà Gia Khánh, Tiểu Lan sẽ đi tìm Lý Phán Phong, tự nhiên sẽ có cách mang Hồng Liên về."
Lục Đông Lương nghe không rõ lắm: "Em vừa nói người bạn kia của Hà Gia Khánh tên Lý gì?"
"Lý Phán Phong."
"Phán Phong?" Lục Đông Lương sững người: "Cái tên này lạ thật."
Trác Dụ Linh cười: "Lão gia, ngài không cần nhớ tên cậu ta đâu, không quan trọng. Đợi Tiểu Lan hỏi ra được tung tích của Hồng Liên, thì người này cũng không còn trên đời nữa."
"Cậu ta là người thế nào? Cũng là người thường hả?" Lục Đông Lương rất thận trọng, chỉ sợ bất kỳ khâu nào xảy ra sai sót.
Trác Dụ Linh cười khẩy trả lời: "Cậu ta còn chẳng xứng làm con người nữa là, chứ nói gì đến người thường."
Lục Đông Lương vuốt ve mấy sợi tóc của Trác Dụ Linh: "Vậy cậu ta cũng giống Tiêu Chính Công, cũng chỉ là một con gián thôi hả?"
Trác Dụ Linh lắc đầu: "Còn thấp hèn hơn cả phận con gián nữa."
Lục Đông Lương càng tò mò hơn: "Rốt cuộc cậu ta là người thế nào?"
"Chuyện này phải nói thế nào đây?" Trác Dụ Linh không biết phải diễn tả ra sao.
Một sợi tro đen bay ra từ bình dầu đốt của máy hát, rơi xuống cổ áo Lục Đông Lương.
Lưới lọc của máy hát cần được vệ sinh rồi.
Trác Dụ Linh dùng ngón tay phủi cổ áo cho Lục Đông Lương, nhìn vết tro đen trên đầu ngón tay, ả khẽ mỉm cười nói: "Cậu ta cũng có số phận rẻ mạt như hạt bụi này, không cha không mẹ, không người thân, cậu ta chẳng có gì cả.
Cậu ta lớn lên ở cô nhi viện, dựa vào việc khuân gạch, vác bao lớn, bày sạp ven đường mới vào được đại học.
Loại người như cậu ta, chết là hết, giống như thổi bay hạt bụi này đi vậy, chẳng ai thèm để ý đâu."
Nói xong, Trác Dụ Linh nhẹ nhàng thổi một hơi, khiến hạt bụi trên đầu ngón tay bay đi mất.
Tu u... tu u~
Tiếng còi hơi hú vang.
Đoàn tàu rung lắc một lúc.
Bước nhảy của Lục Đông Lương vẫn vững vàng, đây là bản lĩnh của Lữ tu.
Một lớp lông tơ mịn màng mọc ra dưới lòng bàn chân Trác Dụ Linh, bám chắc vào tấm thảm dưới chân.
Đây là thiên phú của Thể tu.
Sau trận rung lắc, hai người lại tiếp tục ôm nhau khiêu vũ.
…