Phổ La Chi Chủ

Chương 3. Phán Phong không điên.

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hôm sau.

Phòng 606, ký túc xá khu 6, đại học Việt Châu, thành phố Việt Châu, tỉnh Việt Đông, Hoàn quốc.

Lý Phán Phong nằm trên giường tầng, đang ngủ trưa.

Trong giấc mơ, hắn đang lái chiếc du thuyền của mình, chở theo một đám thiếu nữ xinh đẹp, cùng nhau hóng gió biển.

Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Nguyên lần trước nắm tay Lý Phán Phong, đi vào phòng ngủ trên du thuyền...

Lý Phán Phong đang ôm gối, nước miếng trong veo chảy ròng ròng, đang chuẩn bị lên đến đỉnh cao cuộc đời trong mơ, thì bỗng nghe có tiếng người gọi bên tai:

"Phán Phong, cứu tao!"

Tiếng kêu cứu vang lên bên tai, Lý Phán Phong đang ngủ say bỗng ngồi bật dậy.

Ai đang nói đó?

Tất cả giường chiếu đều trống không, chỉ có Hà Gia Khánh đang ngồi xổm dưới đất thu dọn hành lý.

Hà Gia Khánh ngẩng đầu lên hỏi: "Mày ngủ dậy rồi à?"

Lý Phán Phong nhìn Hà Gia Khánh: "Vừa rồi là mày bảo tao cứu mày hả?"

Hà Gia Khánh cau mày đáp: "Mày ngủ mê sảng rồi hả? Giúp tao dọn hành lý đi, sắp không kịp giờ rồi."

Hà Gia Khánh sắp phải về nhà, chuyến tàu hỏa tối nay.

Suốt 4 năm đại học, hắn là người bạn thân nhất của Lý Phán Phong.

Lý Phán Phong mở điện thoại liếc nhìn, đã 3 giờ rưỡi rồi.

Cùng nhau ăn một bữa cơm, rồi ra ga tiễn hắn thôi.

Lý Phán Phong nhảy xuống khỏi giường, giúp Hà Gia Khánh thu dọn một đống đồ đạc linh tinh.

"Lấy kem đánh răng không?"

"Có!"

Lý Phán Phong ném tuýp kem đánh răng vô cùng chuẩn xác vào vali hành lý của Hà Gia Khánh.

"Lấy thẻ ăn cơm không?"

"Cho mày đấy."

Lý Phán Phong ném thẻ ăn cơm chuẩn xác vào ngăn kéo của mình.

Trong phạm vi 5 mét, Lý Phán Phong ném đồ chưa từng trượt tay.

"Có lấy bằng tốt nghiệp không?"

"Không."

Lý Phán Phong ném tấm bằng tốt nghiệp chuẩn xác vào sọt rác cách đó 3 mét.

Hà Gia Khánh rất thích tính cách phóng khoáng này của Lý Phán Phong.

Hắn chẳng hề hỏi Hà Gia Khánh tại sao không cần bằng tốt nghiệp, cứ thế tiện tay vứt luôn.

Cần là cần, không cần là không cần, lý lẽ đơn giản vậy đấy, Lý Phán Phong không bao giờ phức tạp hóa những chuyện đơn giản.

Trong 4 năm đại học, Hà Gia Khánh chỉ có một người bạn duy nhất là Lý Phán Phong, bởi vì hắn nể phục tính cách của Lý Phán Phong.

Lý Phán Phong cũng chỉ có một người bạn là Hà Gia Khánh, vì Lý Phán Phong có tiền sử bệnh tâm thần, những người quen biết hắn thường không dễ dàng lại gần.

Lý Phán Phong mở một thùng giấy, bên trong chứa đầy những chiếc phong bì, mỗi phong bì đựng mấy chục tấm ảnh.

Hà Gia Khánh thích nhiếp ảnh, hắn thích dùng máy ảnh phim, mỗi lần chụp xong đều phải thuê một phòng tối để tự tay rửa ảnh, số ảnh chụp trong 4 năm đại học gom lại được cả một thùng đầy.

"Chỗ ảnh này mày còn lấy không?"

Hà Gia Khánh hơi do dự: "Mày lựa vài tấm đẹp mang theo đi, còn những tấm chụp hỏng thì thôi."

Lý Phán Phong lựa ra mấy chiếc phong bì đưa cho Hà Gia Khánh: "Đây toàn là ảnh đẹp."

Hà Gia Khánh cũng không kiểm tra, cất luôn vào vali.

Lý Phán Phong lại lựa ra mấy chiếc phong bì nữa: "Đây là ảnh bạn gái mày, toàn chụp hỏng cả, vứt cho rồi."

Hà Gia Khánh ngẩn ra: "Hỏng hết rồi hả?"

Lý Phán Phong gật đầu: "Đến quần áo cũng không mặc, chắc chắn chụp hỏng rồi."

Hà Gia Khánh giật lại mấy tấm ảnh, cất vào vali.

...

Quán thịt nướng trước cổng trường.

Hà Gia Khánh rót một cốc rượu cho Lý Phán Phong: "Suốt 4 năm đại học, có một chuyện tao luôn muốn hỏi mày nhưng lại không tiện mở lời."

Lý Phán Phong lắc đầu đáp: "Tao không thích đàn ông."

Hà Gia Khánh sặc rượu, ho một lúc rồi mới nói tiếp: "Không phải tao muốn hỏi chuyện chuyện này, tao muốn hỏi tên của mày ấy, tại sao mày tên Phán Phong? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Nghe thấy câu hỏi này, lông mày Lý Phán Phong giãn ra, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười trông hơi cứng nhắc.

Nếu là người khác, lúc này sẽ cố gắng tránh xa Lý Phán Phong, vì đây là dấu hiệu cho thấy cảm xúc của hắn không ổn định.

Nhưng Hà Gia Khánh không hề lo lắng, Lý Phán Phong sẽ cười khi cảm xúc bất ổn, mà lúc tâm trạng vui vẻ, hắn cũng nở nụ cười y như vậy.

Tâm trạng hắn lúc này rất tốt, hào hứng kể lại: "Chuyện này phải bắt đầu từ Ngô lão thái ở cô nhi viện của bọn tao. Ngô lão thái là người có văn hóa nhất trong cô nhi viện, bà ấy có 7 đứa con nuôi, tên của cả 7 người bọn tao đều do bà ấy đặt.

Bảy cái tên đó lần lượt là: Phán Sơn, Phán Loan, Phán Lĩnh, Phán Nhai, Phán Cương, Phán Nhạc, Phán Phong.

Mày cũng biết đấy, trong núi thì đỉnh (phong) là phần cao nhất, tao là đứa nổi bật nhất trong 7 đứa, nên Ngô lão thái đặt tên Phán Phong."

Hà Gia Khánh suy nghĩ một lát rồi tiếp lời: "Tao từng gặp Ngô lão thái này rồi, lúc mày nằm viện, bà ấy có đến thăm mày. Hình như bà ấy không gọi mày là Lý Phán Phong, mà gọi là Lý Bạch Sa."

Lý Phán Phong gật đầu: "Tại vì bà ấy hay sai tao đi mua thuốc lá, dạo đó bà ấy thích hút hiệu Bạch Sa, nên gọi tao là Lý Bạch Sa.

Trước đó bà ấy gọi tao là Lý Hồng Mai, trước nữa là Lý Nghênh Xuân. Có một dạo đời sống khấm khá, thuốc hút cũng loại xịn, bà ấy gọi tao là Lý Phù Dung."