Phổ La Chi Chủ

Chương 4. Phán Phong không điên. (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hà Gia Khánh cầm một xiên cật dê nướng lên hỏi: "Thế sao mày lại họ Lý?"

Lý Phán Phong đáp: "Vì ông bảo vệ ở cô nhi viện họ Lý."

Hà Gia Khánh gật gù: "Vậy chắc hẳn ông ấy là một người đức cao vọng trọng."

Lý Phán Phong lắc đầu: "Ông ấy là chồng của Ngô lão thái, ổng thích hút thuốc lá ngoại nên gọi tao là Lý Camel."

Chập tối, hai người rời khỏi quán thịt nướng.

Lý Phán Phong nắm chặt một tờ khăn giấy ăn trong tay, chùi miệng rồi ném chính xác vào chiếc thùng rác cách đó 4, 5 mét.

Hà Gia Khánh khen ngợi luôn miệng: "Không bao giờ ném trượt trong vòng 5 mét, anh em mình chơi với nhau 4 năm, sao tao lại không học được cái tài này của mày nhỉ?"

Lý Phán Phong nhìn thùng rác nói: "Tâm thế, quan trọng là tâm thế, chỉ cần giữ tâm thế ổn định..."

Lý Phán Phong chuyển tầm mắt ra xa, một người phụ nữ khoảng ngoài 30, mặc một bộ váy công sở màu xám đang mỉm cười đi về phía hai người.

Cô Tống.

Hai người vội vàng cất tiếng chào.

Cô Tống là giáo viên Toán của học viện Khoa học Tự nhiên, mái tóc ngắn ngang tai làm nổi bật khuôn mặt tròn trịa trắng nõn, dưới cặp kính gọng tròn là một đôi mắt đẹp đầy trí tuệ và sâu sắc.

Thấy hai cậu học trò, cô Tống khẽ nhếch môi cười, hai lúm đồng tiền duyên dáng hiện rõ trên má.

Chỉ với hai lúm đồng tiền ấy thôi mà cô đã trở thành ảo mộng trên những tờ giấy ăn của không biết bao nhiêu nam sinh học viện Khoa học Tự nhiên.

Cô đẹp tựa như ánh ban mai!

Tràn đầy sức sống, lại tạo cảm giác rất an toàn.

Lý Phán Phong vẫn đang dõi theo bóng lưng cô Tống, Hà Gia Khánh hạ giọng nói: "Trên ‘quả đào’ bên trái của cô ấy có một cái bớt hình quả óc chó đấy!"

Lý Phán Phong sững sờ: "Mày thấy rồi à?"

Hà Gia Khánh đắc ý ợ một cái: "Toán cao cấp, đại số tuyến tính, lý thuyết xác suất, mày xem tao đã từng trượt môn nào chưa?

Mày nhìn lại ánh mắt cô Tống nhìn tao lúc giảng bài xem, có giống mày không hả?"

"Ánh mắt thì tao không để ý lắm." Lý Phán Phong chau mày, hắn nghiêm túc nói: "Nhưng cái bớt mày nói, tao nhớ nó nằm ở bên phải mà."

"Sao lại nằm ở bên phải được, chắc chắn mày nhớ nhầm rồi..." Hà Gia Khánh cũng chết lặng: "Mày cũng thấy rồi à?"

Lý Phán Phong lắc đầu lia lịa: "Tao là người đứng đắn."

Hà Gia Khánh rất không phục: "Mày thấy ‘đào’ của cô Tống rồi, dựa vào đâu còn được xem là người đứng đắn?"

Lý Phán Phong vô cùng nghiêm túc: "Tao xem đàng hoàng đứng đắn, nên tao là người đứng đắn!"

Hà Gia Khánh hơi thất vọng: "Sao lại ở bên phải được nhỉ..."

Hắn chưa từng thấy ‘đào’ của cô Tống, chuyện cái bớt hắn nghe bạn gái Lục Tiểu Lan nói, Lục Tiểu Lan đã tận mắt nhìn thấy trong phòng thay đồ.

"Là Lục Tiểu Lan lừa tao, hay là tao nhớ nhầm?" Hà Gia Khánh nghiêm túc nhìn Lý Phán Phong, hắn thật sự rất thất vọng, "Tao nghĩ cô ấy lừa tao, cô ấy vẫn luôn lừa tao."

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, đúng hơn là đi bước nào tám chuyện bước ấy, đến dưới lầu ký túc xá nữ đón cô bạn gái Lục Tiểu Lan của Hà Gia Khánh.

Lục Tiểu Lan buộc tóc đuôi ngựa, để lộ trọn vẹn ngũ quan thanh tú và vẻ ngây thơ trong sáng của một thiếu nữ.

Chiếc váy bó sát Lục Tiểu Lan mặc hôm nay cũng vậy, khoe trọn vóc dáng thon thả yêu kiều của cô ta.

Cô ta là cô gái xinh đẹp nhất học viện Khoa học Tự nhiên, danh hiệu này được tám phần mười nam sinh trong học viện công nhận.

Dù đã quen biết nhau, Hà Gia Khánh vẫn không nhịn được khoe khoang với Lý Phán Phong: "Mày xem vợ tao kìa, xinh như người đẹp bước ra từ tranh lịch tháng ấy."

Tranh lịch tháng?

Toàn là đồ từ thời nào rồi không biết?

Hà Gia Khánh luôn có một tình cảm đặc biệt với những món đồ cũ kỹ này.

Nhưng Lý Phán Phong lại chẳng có cảm giác gì với Lục Tiểu Lan, đến nhìn cũng lười nhìn thêm một cái.

"Nói thật lòng nhé, tao vẫn thích dáng người của cô Tống hơn." Lý Phán Phong nhìn Hà Gia Khánh rất nghiêm túc.

"Nói thật lòng nhé, vợ tao cũng có ‘lương tâm’ lắm đấy, mà thứ như ‘lương tâm’ thì không thể chỉ nhìn to nhỏ được, phải so sánh tổng thể chứ..." Hà Gia Khánh nhìn Lục Tiểu Lan vừa đi ra từ trong ký túc xá, cố gắng biện hộ cho bạn gái mình.

Ba người cùng bắt taxi đến ga Đông Việt Châu.

Đến nhà ga, Lý Phán Phong tiễn Hà Gia Khánh đến trước cổng soát vé, giờ phút chia tay đã đến.

Hà Gia Khánh nói với Lý Phán Phong rằng: "Người anh em, mày uống không ít đâu đấy, về ký túc xá nhớ gọi điện cho tao nhé."

Lý Phán Phong cười đáp: "Tao gọi điện cho mày làm gì? Mày còn sợ tao đi lạc à?"

Hà Gia Khánh lắc đầu: "Tao không sợ mày đi lạc, tao cũng uống nhiều rồi, lên tàu sợ sẽ ngủ quên mất, mày nhắc tao một tiếng, tao cần đi tiểu."

Lý Phán Phong không hiểu: "Đi tiểu cũng cần tao nhắc luôn hả?"

Hà Gia Khánh nói rất nghiêm túc: "Lỡ tao tè ra quần thì sao đây!"