Phổ La Chi Chủ

Chương 5. Phán Phong không điên. (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Phán Phong vẫn không hiểu: "Có vợ mày ở đấy, chẳng lẽ còn để mày tè ra quần được à?"

Hà Gia Khánh lắc đầu nói: "Cô ấy còn ham ngủ hơn cả tao, ngủ say như chết, có khi tàu hỏa trật đường ray cũng chẳng tỉnh nổi đâu!"

Lục Tiểu Lan tỏ vẻ hờn dỗi, đấm nhẹ Hà Gia Khánh một cái.

Lý Phán Phong cũng trách rằng: "Sắp lên tàu rồi, mày nói trật bánh gì vậy hả, xui xẻo thấy bà."

Lại nói chuyện một lát, tiếng thông báo vang lên trong ga: "Chuyến tàu 1160 sắp bắt đầu soát vé, mời hành khách mang đủ hành lý tư trang đến phòng chờ số 96 để đợi tàu."

Hà Gia Khánh nhìn Lý Phán Phong: "Tao đi đây."

Lý Phán Phong khẽ sụt sùi, giống như sắp khóc đến nơi.

Hà Gia Khánh lắc đầu nói: "Đừng giả vờ nữa, chẳng giống chút nào, mày vốn không biết khóc mà."

Suốt 4 năm đại học, Lý Phán Phong đã khóc rất nhiều lần, hắn dùng nước mắt để có được sự thương cảm của cố vấn học tập, cũng từng lừa được sự tin tưởng của phòng giáo vụ, nhưng Hà Gia Khánh biết, lần nào Lý Phán Phong cũng chỉ giả vờ.

Hắn nói không sai, Lý Phán Phong thật sự không biết khóc.

Lý Phán Phong cũng thấy giả khóc không hay ho gì, nhưng là bạn thân nhất của Hà Gia Khánh, lúc này hắn nên nói thêm vài câu.

Im lặng một lúc lâu, Lý Phán Phong chỉ nói một câu: "Mày bảo trọng nhé."

"Mày cũng bảo trọng." Hà Gia Khánh xách vali hành lý, dẫn Lục Tiểu Lan đi qua cổng soát vé.

Lục Tiểu Lan thờ ơ hỏi: "Sao anh lại bảo Lý Phán Phong gọi điện cho anh?"

Hà Gia Khánh cười gian xảo: "Em ghen à?"

Lục Tiểu Lan hừ lạnh đáp: "Cút! Anh cưới cậu ta về nhà sống chung luôn đi!"

Hà Gia Khánh véo nhẹ mũi Lục Tiểu Lan: "Đừng giận nữa mà, em biết đấy, cậu ta bị bệnh tâm thần, tối nay uống nhiều rượu như vậy lại về một mình, anh không yên tâm lắm."

Lục Tiểu Lan khoác tay Hà Gia Khánh, nói nhỏ: "Thật ra Lý Phán Phong cũng không tệ, chỉ là cứ điên điên khùng khùng làm người ta sợ."

Hà Gia Khánh nghiêm túc mở miệng: "Phán Phong không điên đâu, anh từng đưa cậu ta đến khoa Tâm thần bệnh viện số 3 khám bệnh. Bác sĩ Vương nói tình trạng của cậu ta không được tính là điên, ở lại một tuần đã được xuất viện rồi."

Lục Tiểu Lan bật cười, cùng Hà Gia Khánh đi về phía cổng soát vé.

Hà Gia Khánh nhắc lại một lần nữa: "Phán Phong thật sự không điên, em nhất định phải nhớ kỹ đấy."

Ra khỏi ga xe lửa, Lý Phán Phong lên tàu điện ngầm.

Từ trường bắt taxi đến nhà ga chỉ mất nửa tiếng.

Từ nhà ga đi tàu điện ngầm về trường lại cần hơn một tiếng đồng hồ.

Lý Phán Phong ở ký túc xá khu 6, cách cổng trường không gần lắm, lúc đi đến dưới lầu ký túc xá, ông bảo vệ nhìn Lý Phán Phong rồi nhướng mày hỏi: "Cậu vẫn chưa đi à?"

Lý Phán Phong nhếch môi, nở một nụ cười có vẻ khờ khạo với ông cụ, rồi đi thẳng lên cầu thang.

Trường học chưa thông báo đuổi người, tôi đi hay không, ông quản được hả?

Cả tầng này đều là sinh viên tốt nghiệp, dãy nhà im phăng phắc, chắc mọi người cũng về gần hết rồi.

Lý Phán Phong lên tầng 6, vào phòng ký túc xá, trong phòng tối om.

Theo quy định, ký túc xá 11 giờ mới tắt đèn, bây giờ còn chưa đến 9 giờ mà ông già đó đã tắt đèn rồi.

Ông già quản lý ký túc xá này đúng là biết cách tiết kiệm điện cho trường thật.

Người cùng phòng đều đi hết rồi, người tìm được việc thì đi nhận việc, người không có việc thì về nhà ăn bám.

Hà Gia Khánh không tìm được việc, nên dẫn bạn gái về nhà cùng ăn bám cho vui.

Bây giờ trong phòng ký túc xá chỉ còn lại một mình Lý Phán Phong.

Lý Phán Phong không tìm được việc, vì hắn có tiền sử bệnh tâm thần.

Hắn cũng không có nhà để về, chẳng lẽ lại dọn về cô nhi viện nữa.

Những ngày tháng sau này biết sống thế nào đây?

Lại ra công trường khuân gạch à?

Nghĩ đến tương lai tươi sáng của mình, lông mày Lý Phán Phong giãn ra, khóe miệng cong lên nở nụ cười.

Lần này do cảm xúc bất ổn, đổi lại là ai thì cũng không bình tĩnh nổi.

Ngày mai còn có hội chợ việc làm, mình lại đến đó thử vận may xem thế nào.

Tối nay, trong ký túc xá chỉ có một mình mình, ít nhất cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Lý Phán Phong ra nhà vệ sinh công cộng tắm nước lạnh, đang định lên giường nghịch điện thoại thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, phải gọi điện cho Hà Gia Khánh.

Lỡ đâu hắn thật sự tè ra quần?

Lỡ hắn vì tè ra quần bị lạnh, rồi cảm cúm thì tệ biết mấy.

Hắn gọi điện thoại, chuông đổ hồi lâu mà không có người nghe máy.

Hà Gia Khánh ngủ say thật rồi.

Lý Phán Phong lại gọi thêm cuộc nữa, chuông lại đổ một lúc lâu, cuối cùng cũng có người nhấc máy.

"Phán Phong..." Giọng nói khàn khàn yếu ớt của Hà Gia Khánh vang lên trong điện thoại, xem ra vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

"Gia Khánh, dậy đi tiểu thôi!"

Giọng Hà Gia Khánh rất mơ hồ: "Đi tiểu? Tiểu ở đâu? Đây là đâu..."

Đây là đâu?