Phổ La Chi Chủ

Chương 20. Ngã Ba Đầu (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nói không tò mò thì là dối trá.

Nói không mở ra, cậu làm theo mới là lạ.

Mấu chốt là mở ra vào lúc nào.

Lý Phán Phong dám chắc bên trong là một món đồ quý, hiếm có trên đời.

Nhưng nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại của thanh niên mắt to, người đàn ông tên sếp Tiêu… thứ này sẽ hại chết rất nhiều người.

Lẽ nào là một loại thuốc độc nào đó, hay là vũ khí sinh hóa như vi khuẩn, vi rút này kia?

Hà Gia Khánh không gửi thêm tin nhắn, hắn đã kiệt sức thật rồi.

Lý Phán Phong cũng mệt lử. Lúc trước, nằm trong ký túc xá thì làm thế nào cũng không ngủ được. Thế mà giờ nằm trên tàu, cơn buồn ngủ lại nhanh chóng ập đến, khiến người ta díu hết cả mắt, không thể chống cự được.

Cậu lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm thông tin về châu Phổ La, Dược Vương Câu, vịnh Lục Thủy.

Thông tin trên điện thoại muôn hình vạn trạng, không dễ phân biệt. Lý Phán Phong tìm một lúc lâu, vẫn không thấy bất cứ thông tin gì có giá trị.

Ánh sáng trong toa tàu rất ảm đạm, hình như bên trong chụp đèn là loại bóng hồi nhỏ cũng không mấy khi thấy. Nó hắt ra thứ ánh sáng vàng vọt khiến mí mắt người ta nặng trĩu.

Rèm cửa kéo kín mít, kín kẽ đến mức không một kẽ hở, chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ của cảnh vật bên ngoài đang lướt về phía sau.

Tiếng tàu chạy xập xình, tiếng va chạm của bánh xe và đường ray, tiếng còi hơi thỉnh thoảng truyền đến… tất cả hòa vào nhau, tạo thành một thứ tạp âm trắng như có tác dụng thôi miên khiến Lý Phán Phong bất giác đi vào phòng ngủ, nằm trên giường rồi thiếp đi.

Lý Phán Phong không biết mình đã ngủ bao lâu, giữa chừng có uống nước hay đi vệ sinh hay không. Mãi đến khi một tràng tiếng đập cửa dữ dội vang lên, cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Anh ơi, anh ơi! Cầu xin anh mở cửa, cho em vào trong một lúc thôi, một lúc là được rồi.” Bên ngoài cửa toa có giọng phụ nữ vang lên. Nghe rất gấp gáp hoảng loạn, còn có lẫn cả tiếng nức nở.

Tiếp đến là giọng nói non nớt của trẻ con van xin: “Chú ơi, cầu xin chú, mở cửa đi ạ, cầu xin chú đấy.”

Đứa bé khóc rồi.

Lý Phán Phong không mở cửa.

Loa phát thanh trên tàu đã nói, nếu không cần thiết, không được để người lạ vào toa của mình.

Với lại, còn có một vấn đề rất quan trọng: Sao em gái kia biết cậu là một chàng trai trẻ? Sao đứa bé kia biết mình là chú?

Từ lúc lên tàu, Lý Phán Phong chưa từng rời khỏi toa riêng, ngoài nhân viên phục vụ soát vé, cậu cũng chưa gặp bất kỳ ai.

“Anh ơi, tôi cầu xin anh đấy, cho tôi vào trong một lát thôi, tôi sẽ đi ngay!”

“Chú ơi, mở cửa đi mà...”

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, tiếng khóc ngày càng thê thảm.

Lý Phán Phong không đáp lại. Mà lúc này, đoàn tàu hơi nước đang giảm tốc độ.

Tiếng loa phát thanh vang lên: [Quý khách thân mến, sắp đến ngã Ba Đầu, mời hành khách xuống ga thu dọn đồ đạc cá nhân, chuẩn bị xuống tàu.]

“Tôi cầu xin anh, anh ơi, cho con tôi vào trong trốn một lát thôi cũng được. Tôi không vào đâu!” Người phụ nữ ngoài cửa gào đến khản cả giọng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cứ nhất quyết phải trốn vào trong toa của mình chứ?

Lý Phán Phong đi đến trước cửa, vốn định ghé mắt qua khe cửa nhìn ra ngoài thì lại loáng thoáng nghe thấy giọng của một người đàn ông: “Đạp cửa đi, nó không chịu mở đâu!”

Lý Phán Phong vội vàng lùi lại, ngó nghiêng bốn phía tìm xem có thứ gì có thể làm vũ khí hay không.

Ngoài cửa có ba người?

Lại còn có cả một người đàn ông nữa!

Đánh giá thấp nguy hiểm trên chuyến tàu hỏa này rồi.

“Đạp cửa đi, không đạp là sẽ muộn mất đấy!” Giọng người đàn ông lại vang lên.

Gã có can đảm đạp cửa thật à?

Lý Phán Phong đoán là không, có thì đã đạp từ lâu rồi, đứng lải nhải làm quái gì.

Trong cửa ngoài cửa, hai bên đang giằng co.

Xùy~~

Theo một tiếng xả hơi kéo dài, đoàn tàu dừng lại.

Tạch!

Lý Phán Phong nghe thấy tiếng cửa tàu mở, nhân viên phục vụ hạ thang xuống.

“Mở cửa! Mở cửa! Đậu má, tao bảo mày mở cửa cơ mà! Mày có mở không...” Người phụ nữ điên cuồng chửi rủa.

Cánh cửa rung lên dữ dội, cô ta bắt đầu đạp rầm rầm.

Lạ thật, tại sao lại là cô ả này lại đạp cửa?

Tuy không nhìn thấy nhưng từ nhịp điệu của âm thanh, có thể phán đoán: chửi rủa và đạp cửa là một cùng một người, chính là người phụ nữ kia!

Cánh cửa rung lắc dữ dội, lúc nào cũng có thể bị người phụ nữ đạp văng ra.

Lý Phán Phong chuẩn bị sẵn mấy gói que cay và phích nước nóng, đây là hai món vũ khí tiện tay duy nhất.

Cổ có hơi ngứa, Lý Phán Phong không rảnh tay để gãi!

Không được rồi, ngứa quá đi mất.

Sao lại đúng vào lúc này cơ chứ?

Lý Phán Phong đặt phích nước nóng xuống, gãi mạnh mấy cái trên cổ, rồi lại lập tức cầm nó lên.