Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đợi Bóng Đèn bình tĩnh lại, đội trưởng Trần quay lại nhìn Tiêu Chính Công: “Để thứ đó đến nơi nó cần đến, chẳng phải là cũng rất tốt à?”
Sắc mặt Tiêu Chính Công lạnh như băng: “Lý Phán Phong không phải ám năng giả, mang theo thứ quan trọng như vậy đến châu Phổ La thì khác gì đi nộp mạng? Chi bằng bây giờ cứ...”
“Tôi vẫn nói câu đó, cậu muốn thì cứ đi đi.” Đội trưởng Trần vẫn mỉm cười, đáp: “Không phải là vừa nãy cậu nói phải bắn chết Lý Phán Phong à? Mau làm đi, tôi không cản đâu!”
Tiêu Chính Công im lặng, gã sẽ không dùng tính mạng của mình để khiêu khích Phúc Tinh.
Lão Trần nhìn theo bóng lưng Lý Phán Phong, trong lòng thầm nhủ: Chàng trai trẻ, có Phúc Tinh phù hộ, chắc cậu có thể đến châu Phổ La bình an thôi.
Nhưng đợi đến lúc quay về, chẳng biết dáng vẻ có còn như bây giờ hay không.
Tu u.. tu u!Tu u.. tu u!
Tiếng còi hơi lại vang lên, giống như đang thúc giục hành khách nhanh chóng lên tàu.
Lý Phán Phong đến trước cửa toa tàu hỏa xanh, nhân viên phục vụ xem vé, dùng kìm bấm một góc rồi để cậu lên tàu.
Lý Phán Phong đi vào hành lang chật hẹp trên toa tàu, tìm thấy ghế số 7 của mình.
Đây là... chỗ ngồi của mình à?
Lý Phán Phong đẩy cửa toa số 7 ra, phía sau là một căn phòng nhỏ.
Phòng riêng?
Đi tàu hỏa ở Hoàn quốc mà còn có phòng riêng hả?
Trong phòng có một chiếc ghế dài đặt sát vách, là loại thường thấy trên những chuyến tàu hỏa xanh. Thế nhưng trong ấn tượng của Lý Phán Phong, loại ghế này phải có một cặp mới đúng. Sao giờ lại có mỗi một cái.
Phía trước ghế là bàn ăn nhỏ, đây cũng là trang bị tiêu chuẩn trên tàu hỏa xanh, Lý Phán Phong cũng rất quen thuộc.
Ngay cạnh bàn ăn là cửa sổ, hai góc bên dưới nó có tay nắm và nút bấm để mở ra đóng vào.
Lý Phán Phong đang định mở cửa sổ cho thoáng khí thì phát hiện bên trong căn phòng nhỏ này còn có hai cánh cửa.
Cậu đẩy một cánh cửa ra, mùi vị quen thuộc xộc đến.
Đây là nhà vệ sinh, nhìn xuống bồn cầu là có thể thấy cả đường ray luôn.
Bên cạnh bồn cầu có một cái bệ rửa mặt.
Đây là nhà vệ sinh tiêu chuẩn trên tàu hỏa xanh.
Vé giường nằm hạng nhất mà lại có cả nhà vệ sinh riêng á?
Lý Phán Phong quay người, đẩy nốt cánh cửa còn lại ra, bên trong là một căn phòng nhỏ khác.
Nói chính xác thì đó là chỗ ngủ, vì bên trong chỉ có mỗi một cái giường.
Một phòng khách, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh.
Đây là đãi ngộ độc quyền của vé giường nằm hạng nhất à?
Lý Phán Phong lo mình đã vào nhầm chỗ, đang định đẩy cửa ra ngoài hỏi thăm tình hình thì lại nghe thấy tiếng loa phát thanh trong phòng khách vang lên rè rè:
[Rè rè~
Xin chào quý khách, chào mừng đã lên chuyến tàu 1160. Hành khách đã lên tàu, xin đừng tùy tiện đi lại. Những hành khách lần đầu đi chuyến tàu này, xin hãy kéo rèm cửa sổ, không nhìn ra ngoài. Tuyệt đối đừng mở cửa sổ.
Nhân viên phục vụ trên tàu chỉ chịu trách nhiệm kiểm tra vé lúc lên và nhắc nhở khi đến ga, thời gian còn lại sẽ không làm phiền quý khách. Nếu không cần thiết, xin đừng để người lạ vào toa của mình.
Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ.
Rè~ rè.]
Thông báo kết thúc, Lý Phán Phong cảm thấy khá ngạc nhiên về một số quy định kỳ lạ. Ví dụ như tại sao không được mở cửa sổ? Tại sao phải kéo rèm?
Điện thoại rung lên, Lý Phán Phong nhận được một tin nhắn. Là của Hà Gia Khánh gửi đến.
[Người anh em, mày nhất định phải tuân thủ quy định trên tàu đấy nhé.]
Hà Gia Khánh nhắc nhở Lý Phán Phong nhất định phải tuân thủ quy định trên tàu.
Lý Phán Phong vội vàng kéo rèm cửa, khóa kỹ cửa toa tàu.
Cậu lấy hai hộp mì ăn liền ra, dùng ấm pha trà có sẵn trong phòng để đun ít nước sôi, úp ăn.
Hình như đây là một kiểu ám ảnh đầu óc nào đó, mì gói mà ăn ở trên tàu hỏa sẽ trở nên đặc biệt thơm ngon.
Sau khi ăn uống no nê, Lý Phán Phong ngồi trên ghế, trả lời tin nhắn của Hà Gia Khánh: [Giờ nói cho tao biết, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện quái gì thế?]
Hà Gia Khánh trả lời: [Tao bị kẹt ở Dược Vương Câu rồi, đợi mày đến nhà, bọn mình nói chuyện trực tiếp.]
[Nói cho tao biết trước đã, rốt cuộc thì Dược Vương Câu ở đâu? Còn nằm trong tỉnh Việt Đông không?]
[Không nằm trong tỉnh Việt Đông, ở châu Phổ La cơ. Không có thứ đó, tao không thoát ra được.]
[Châu Phổ La là chỗ nào?]
[Người anh em, tao kiệt sức, sắp không trụ nổi nữa rồi. Đợi khi nào gặp mặt, bọn mình tám tiếp nhá.]
[Thứ trong cái túi kia là gì thế?]
[Để tao thở tí đã, đủ hơi nhất định sẽ nói cho mày biết. Mày phải nhớ kỹ: đừng có mở cái túi đó ra.]
Hà Gia Khánh không gửi tin nhắn nữa.
Lý Phán Phong lấy cái túi từ trong ba lô ra, đặt lên bàn ăn rồi ngồi thừ ra, nhìn nó một lúc lâu.