Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Kinh doanh cái gì?” Lý Phán Phong nhìn bà lão: “Đây là dì hai của tôi. Bà ấy đi tiễn, mang một thùng mì cho cháu không được à?”
Người đàn ông mặc đồng phục cạn lời. Lý Phán Phong quay đầu lại, nói với bà lão: “Dì hai, tiễn đến đây được rồi ạ, lát nữa cháu phải lên tàu rồi.”
Trong lúc nói, cậu lén nhét tờ 100 đồng vào tay đối phương.
Bà lão nhìn Lý Phán Phong, một lúc lâu không nói gì.
Một thùng mì ăn liền, 24 bốn hộp, có hơi nhiều một tí.
Nhiều thì nhiều vậy! Mang đến nhà Gia Khánh ăn chung cho vui.
Xình xịch! Xình xịch! Xình xịch!
Đây là tiếng gì thế nhỉ?
Lý Phán Phong đưa mắt theo đường ray.
Thứ đầu cậu nhìn thấy chính là khói trắng.
Nói chính xác thì đó không phải khói trắng, là hơi nước mới đúng.
Trong hơi nước có lẫn những luồng khí đen, đấy mới là khói, khói bụi sinh ra do đốt than.
Rầm rập! Rầm rập! Rầm rập!
Đây là tiếng va chạm cơ học đặc trưng giữa trục khuỷu và thanh truyền.
Tu u... tu u~~~
Tiếng còi hơi nước hàng thật giá thật này!
Đây là...
Tàu hỏa chạy bằng hơi nước?
Lý Phán Phong kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Thời đại này mà vẫn còn tàu hỏa hơi nước à?
Đầu tàu đen sẫm nhả ra hơi nước, từ từ giảm tốc độ rồi tiến vào sân ga.
Các toa tàu được sơn màu xanh lá lần lượt mở cửa, nhân viên phục vụ hạ thang lên tàu xuống.
Lý Phán Phong xách một thùng mì ăn liền, đi về phía toa số 7.
Ở lối vào sân ga, Tiêu Chính Công và Bóng Đèn lặng lẽ dõi theo bóng dáng Lý Phán Phong, nhìn cậu chuẩn bị lên tàu.
“Bóng Đèn, hành động đi!” Tiêu Chính Công ra lệnh.
Đáy lòng Bóng Đèn run lên, hắn ta không ngờ sếp Tiêu đã đến nhưng lại không tự ra tay.
Thế này là đang thử thách mình à?
Không, không thể nói là thử thách. Phải nói là cho mình cơ hội cuối cùng.
Thật ra Tiêu Chính Công cũng từng nghĩ đến chuyện tự ra tay, thế nhưng gã lại nhìn thấy một bà lão trên sân ga, chính là bà lão bán mì ăn liền kia.
Bà lão vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Phán Phong, điều này khiến Tiêu Chính Công vô cùng sợ hãi.
Gã biết thân phận của bà lão này!
Nếu bà lão và Lý Phán Phong có dây mơ rễ má gì với nhau, vậy thì đánh chết gã cũng không dám ra tay với cậu ở đây. Nếu không, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng cứ để Lý Phán Phong đi như vậy, Tiêu Chính Công lại rất không cam lòng.
Bà lão đó đang nhìn Lý Phán Phong thật à?
Có lẽ hai người này chẳng quen biết gì nhau.
Thay vì để Lý Phán Phong chạy thoát, chi bằng để Bóng Đèn làm một phép thử.
“Lập tức bắn chết nghi phạm, đây là cơ hội cuối cùng!” Tiêu Chính Công lại ra lệnh.
Nghe được lệnh của Tiêu Chính Công, Bóng Đèn nghiến răng, đang định lao vào sân ga thì lại bị kéo ngược về phía sau.
Bóng Đèn quay lại nhìn, không ngờ người kéo hắn ta lại là đội trưởng Trần.
Đội trưởng Trần đến lúc nào vậy?
Bóng Đèn vội vàng chào hỏi, Tiêu Chính Công chỉ vào Lý Phán Phong sắp lên tàu, nói: “Đội trưởng Trần, Lý Phán Phong định bỏ trốn. Khả năng cao là trên người cậu ta có vật phẩm quan trọng, bây giờ là cơ hội duy nhất để bắt về.”
Lão Trần gật đầu rồi nói với Tiêu Chính Công: “Nói rất có lý, thế cậu đi đi, tôi ở đây đợi cậu.”
Gò má Tiêu Chính Công giật giật nhưng không hề có bất kỳ hành động nào.
Bóng Đèn rất kinh ngạc, không hiểu tại sao Tiêu Chính Công lại không chịu ra tay.
Lẽ nào đúng là đang thử thách mình thật à?
Lão Trần nhìn Tiêu Chính Công, cười cười: “Cậu sợ à?”
Tiêu Chính Công không biện minh, đúng là gã đang sợ.
Bóng Đèn lại càng thấy khó hiểu.
Tại sao Tiêu Chính Công lại sợ?
Tại sao gã lại phải sợ một con dê con như Lý Phán Phong chứ?
Lão Trần nhìn bà lão trên sân ga: “Lý Phán Phong lấy đồ của Phúc Tinh, tất nhiên sẽ có 3 lần gặp may.
Cậu để Bóng Đèn đi bắt người ngay trước mặt Phúc Tinh, chẳng phải là kêu cậu ta đi tìm chết à?”
Một câu nói khiến Bóng Đèn ngây người toàn tập.
Ai là Phúc Tinh?
Bà lão kia à?
Mình đi thì sẽ chết ư?
Vậy tại sao sếp Tiêu vẫn bảo mình đi?
Bóng Đèn kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Công.
Trên mặt gã không có biểu cảm gì đặc biệt, cũng chẳng hề có tí áy náy nào: “Tôi không chắc đấy là Phúc Tinh, cũng không chắc Phúc Tinh có liên quan gì đến Lý Phán Phong không.”
Anh không chắc?
Không chắc chắn mà lại để tôi đi làm vật thí nghiệm hả?
Sắc mặt Bóng Đèn trắng bệch, ấn tượng về sếp Tiêu đã hoàn toàn thay đổi.
Tiêu Chính Công nói tiếp: “Thứ trên tay Lý Phán Phong vô cùng quan trọng, không thể để cậu ta mang đi được, chúng ta buộc phải gánh vác rủi ro nhất định!”
“Bảo một mình tôi gánh vác rủi ro hả?” Bóng Đèn nhìn thẳng vào Tiêu Chính Công.
Tiêu Chính Công bình tĩnh nói: “Đây vốn là trách nhiệm của cậu, là cậu để mất dấu Lý Phán Phong!”
Đội trưởng Trần vỗ vỗ lên lưng Bóng Đèn, xoa dịu cảm xúc của hắn ta.