Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ở mấy ga tàu hỏa, chỗ nào cũng thấy đường hầm nhưng chỗ này lại hơi đặc biệt. Đường hầm rất dài, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, mùi ẩm mốc hòa cùng hôi thối từng cơn xộc lên gay gắt.

Mặt đất gồ ghề, đầy những vũng nước đọng, bên trong còn có cả mấy con trùng thân mềm đang ngo ngoe. Đường hầm xuống cấp tồi tệ thế này, hình như chỉ xuất hiện trong ký ức tuổi thơ của Lý Phán Phong.

Lúc nhỏ cậu hay đến một ga tàu hỏa bỏ hoang, không phải muốn đi đâu mà là theo bà Ngô tới trộm sắt vụn.

Băng qua đường hầm dài hun hút, nhân viên đưa Lý Phán Phong ra thẳng sân ga, sau đó lấy một cái hộp đen nhánh, có hình dạng hơi giống hòm thư ra.

Phía trên cái hộp có một tay cầm, nhân viên quay nó, khe hở phía trên thò ra một mẩu giấy.

Là một mẩu vé tàu, loại giấy mềm dài khoảng 10cm chứ không phải loại bằng bìa cứng mà Lý Phán Phong thường thấy.

Nhân viên đóng dấu lên vé rồi đưa cho cậu.

Mặt trên của vé in rõ tên từng ga sẽ đi qua, thời gian tàu sẽ đến.

Ngã Ba Đầu, Hải Cật Lĩnh, vịnh Lục Thủy, Khố Đới Khảm.

(ngã Ba Đầu, dãy núi Ăn Thùng Uống Vại, vịnh Nước Xanh, thung lũng Đai Quần)

Toàn những cái tên lạ hoắc, cậu chẳng nhận ra được cái nào. Điểm đến của chuyến đi này có tên là Dược Vương Câu.

Dược Vương Câu là quê của Hà Gia Khánh à?

Lý Phán Phong chưa từng đến cũng chưa từng nghe nói đến.

Thời gian tàu chạy là 1 giờ 53 phút ngày 28 tháng 6, còn khoảng 15 phút nữa.

Lại nhìn thời gian tàu đến nơi là đúng 7 giờ ngày 30 tháng 6.

Gần hai ngày trời!

Hành trình này hơi bị dài rồi đấy!

Lại nhìn số ghế.

Toa số 7, ghế số 7, vé giường nằm hạng nhất.

Vậy là giường mềm rồi.

Giường mềm thì còn tạm chấp nhận được.

Trên vé có một dòng chữ nhỏ, Lý Phán Phong nhìn kỹ thì thấy trên đó viết: [Chuyến tàu cung cấp nước nóng nhưng không cung cấp bất kỳ loại đồ ăn nào, xin hành khách tự chuẩn bị.]

Hành trình hai ngày mà trên tàu lại không bán đồ ăn!

Hạt dưa, nước ngọt, nước khoáng này kia thì sao?

Chẳng lẽ ngay cả xe đẩy bán hàng cơ bản nhất cũng không có à?

Sao không nói sớm, suốt dọc đường đi cậu hít khí trời mà sống hả?

Trong sảnh chờ có bán đồ ăn, hay chạy về mua một ít?

Chỉ còn 15 phút nữa là tàu chạy, xem ra đã không kịp nữa rồi.

Đường đi rối rắm phức tạp không nói, giữa đường còn phải qua một cái cửa xếp bằng sắt cũ mèm.

Với lại, lỡ như đụng phải cái tên mắt to kia thì đi theo tiếng gọi tổ tiên chắc luôn.

Hay mua lại ít đồ ăn của người khác trên sân ga?

Cái sân ga cũ kỹ này có mỗi mình cậu đang đứng đợi tàu!

Lên tàu rồi tìm người mua sau?

Liệu có ai chịu bán cho cậu không?

Đúng lúc quan trọng, điện thoại của Lý Phán Phong lại có chuông báo, là Hà Gia Khánh gửi tin nhắn đến: [Người anh em, mày mua đồ ăn chưa hả?]

[Má, giờ mày mới nhớ ra à? Sao lúc tao ở siêu thị không nhắc tao?]

[Lúc đấy tình hình khẩn cấp nên tao quên mất. Sau khi lên tàu, mày tuyệt đối đừng rời khỏi toa nhé.]

Tại sao không được rời khỏi toa?

Đi vệ sinh có tính là rời khỏi toa không?

Mình cũng đâu thể nào nhịn suốt hai ngày, đúng không?

Lý Phán Phong đang cảm thấy khó hiểu thì chợt nhìn thấy một bà cụ ôm thùng giấy đi trên sân ga.

“Chàng trai trẻ, có mua mì ăn liền không?”

Lý Phán Phong cảnh giác nhìn đối phương, thế mà lại có một người bán hàng xuất hiện trên sân ga!

Thật ra trên sân ga của mấy chuyến tàu hỏa xanh rất hay có người bán đồ ăn, cậu đã từng đi loại này nên cũng không thấy lạ lẫm gì.

Nhưng sao lúc nãy mình không nhìn thấy bà lão này!

Bà lão nói: “Tí nữa tàu hỏa chạy, trên đấy không có đồ ăn đâu, mua mấy hộp mang theo đi!”

“Bao nhiêu tiền một hộp thế bà?”

“4 đồng.”

Có 4 đồng thôi!

Đừng nói là ở ga tàu hỏa, chui vào bất kỳ siêu thị nào trên đất Việt Châu mà mua được cái giá này là cũng lời to rồi.

“Bán cho 10 hộp đi!”

Hai ngày 10 hộp, đủ ăn rồi.

Lý Phán Phong lấy điện thoại, đang định quét mã thì lại thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục đi đến, giật lấy thùng mì ăn liền của bà lão.

“Ai cho phép bà bán hàng ở đây?” Người mặc đồng phục gằn giọng hỏi.

“Tôi đã nói với ga trưởng rồi.” Bà lão run rẩy trả lời.

“Tôi chẳng nghe thấy ông ấy nói gì, đồ bị tịch thu!” Người đàn ông mặc đồng phục vác thùng mì lên rồi quay người bỏ đi. Bà lão run rẩy nhìn theo, tiếc thùng mì nhưng không dám nói năng gì.

Lý Phán Phong bước tới, kéo thùng mì trên vai người đàn ông mặc đồng phục xuống, khiến gã loạng choạng.

Người đàn ông mặc đồng phục kinh ngạc nói: “Cậu muốn làm gì hả?”

“Anh muốn làm gì thì có?” Lý Phán Phong hỏi ngược lại: “Giữa ban ngày ban mặt, định cướp bóc trắng trợn đấy à?”

Người đàn ông mặc đồng phục cau mày đáp: “Tôi là nhân viên nhà ga, bà ấy kinh doanh trái quy định. Tôi chỉ làm việc theo quy định mà thôi!”