Phổ La Chi Chủ

Chương 16. Trước giờ chưa từng sẩy tay (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Phán Phong mở ba lô ra rồi bắt đầu cởi quần áo, thay luôn trên tàu điện ngầm.

Trong khoang tàu vốn chật như nêm, chỉ nháy mắt đã trống ra một khoảng. Đám người xung quanh nhìn Lý Phán Phong như nhìn một thằng đần, không hẹn mà cùng tránh xa cậu.

Cởi áo xong, Lý Phán Phong bắt đầu cởi quần.

Cô gái xinh đẹp phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Người đàn ông vạm vỡ cũng hét lên.

Có người già che mắt trẻ con.

Có không ít người nhìn Lý Phán Phong, trăm miệng một lời nói: “Biến thái.”

Lý Phán Phong lục lọi balo, lấy ra một cái áo sơ mi dài tay cùng một cái quần tây đen, nhanh chóng mặc vào.

Sau đó cậu lại lấy ra một chiếc mũ leo núi, đội lên đầu.

Cả quá trình liền mạch lưu loát, mất chưa đến một phút đồng hồ.

Trước khi toa tàu loạn thành một nùi, vừa đến trạm phía đông, Lý Phán Phong đã lập tức đi xuống.

Ra khỏi ga tàu điện ngầm, tới bên cạnh cổng soát vé tự động của nhà ga, Lý Phán Phong gửi tin nhắn cho Hà Gia Khánh: [Mày mua vé xe chưa?]

[Mua xong rồi, giờ lấy luôn được đấy.]

Lúc quét căn cước công dân ở máy soát vé tự động, Lý Phán Phong nhìn thấy Bóng Đèn đã canh me ở cổng từ bao giờ. Có điều hình như đối phương lại không nhìn thấy cậu.

Bóng Đèn rất nghiêm túc, cũng rất khẩn trương. Hắn ta định sẽ quan sát cẩn thận từng người đi qua cổng soát vé.

Nhưng làm được chết liền! Lượng hành khách ở trạm phía đông đông đến kinh người, người vào cổng soát vé tự động quá nhiều. Với lại, hắn ta chỉ để ý những người mặc áo thun.

Vào được cổng soát vé tự động, tinh thần của Lý Phán Phong thoải mái hơn rất nhiều.

Hà Gia Khánh lại gửi tin nhắn tới: [Lúc ở trên tàu điện ngầm, sao nhiều người chửi mày là biến thái thế hả?]

Tại sao Hà Gia Khánh lại hỏi như vậy? Hắn không nhìn thấy à?

Chẳng lẽ thằng này chỉ có thể nghe chứ không thể nhìn?

Lý Phán Phong trả lời: [Tao thay đồ trên đấy.]

[Mày điên hả?]

[Tao không điên.]

[Mày không sợ sẽ gây ra hỗn loạn à?]

[Còn chưa đến một phút đồng hồ, không nghiêm trọng thế đâu.]

Hà Gia Khánh nghĩ mãi vẫn không hiểu: [Mày thay nhanh dữ vậy? ]

Lý Phán Phong cho rằng đây là chuyện rất bình thường: [Thế mày nghĩ hồi xưa làm sao tao ra viện được? ]

Hà Gia Khánh trả lời: [Lúc mới chạy ra ngoài? Bọn họ không bắt mày về à?]

Vấn đề này, Lý Phán Phong lười giải thích.

Bắt tao làm gì?

Đấy là khoa tâm thần của bệnh viện, chứ có phải bệnh viện tâm thần đâu.

...

Bóng Đèn đợi ở cạnh cổng soát vé tự động gần nửa tiếng đồng hồ, đến cái bóng của Lý Phán Phong cũng chẳng thấy đâu.

Hắn ta càng lúc càng lo lắng. Sắp nổi đóa thì bỗng thấy đội phó Tiêu Chính Công xuất hiện.

“Sếp Tiêu, sao anh lại đến đây...”

“Cậu muốn đợi ở đây đến bao giờ?” Tiêu Chính Công lấy thẻ ngành ra, nói với nhân viên vài câu, sau đó dẫn Bóng Đèn đi thẳng qua cổng soát vé tự động.

Gã nhìn lướt qua đại sảnh nhà ga rồi dẫn theo Bóng Đèn đến điểm cuối phòng chờ tàu số 2. Bọn họ đi qua dãy nhà vệ sinh, tiến vào một đường hầm.

Ga tàu phía đông, thành phố Việt Châu, tỉnh Việt Đông.

Ga phía đông là nhà ga cổ nhất ở Việt Châu, có 6  phòng chờ. Chạy qua ga này có tàu cao tốc, tàu tốc hành và cả tàu hỏa xanh nữa.

* Tàu hỏa xanh 绿皮车: loại tàu cũ hay sơn màu xanh lá, kẻ vàng.

Lý Phán Phong cẩn thận kiểm tra lại thông tin vé tàu: chuyến tàu 1160.

Sao lại là chuyến tàu này?

Lý Phán Phong gửi tin nhắn: [Không phải là chuyến tàu này bị trật bánh rồi à?]

Ting Ting Ting ~

Hà Gia Khánh trả lời lại: [Sự cố đã được xử lý xong, tàu hoạt động lại bình thường rồi.]

Xử lý xong rồi á?

Chuyện lớn như vậy mà xử lý nhanh thế cơ à?

Trước số hiệu chuyến tàu còn chẳng có chữ “K” luôn kìa.

Điều này đồng nghĩa với việc: nó không phải tàu nhanh thông thường mà là loại tàu hỏa chậm nhất.

Hy vọng quê của Hà Gia Khánh không quá xa.

Thông tin trên vé ghi cổng soát vé số 96.

Lý Phán Phong đi một vòng quanh mấy nhà chờ, nhìn thấy không ít đàn ông trung niên mặc vest đi giày da. Cũng thấy rất nhiều thanh niên ăn mặc tùy hứng.

Điều khiến cậu ấn tượng sâu sắc nhất là các cụ già ăn mặc giản dị nhưng hành lý lại rất nhiều, vừa đeo vừa xách, thậm chí còn có người vác lên vai.

Có không ít người còn buộc một chiếc ca uống trà cỡ lớn bên túi ngoài hành lý. Đây được xem là cảnh tượng vừa quen thuộc vừa đặc biệt ở mấy ga tàu hỏa.

Có điều đảo mắt một vòng, Lý Phán Phong vẫn không thấy cổng soát vé số 96 đâu cả.

[Cổng soát vé số 96 ở đâu thế mày?] Lý Phán Phong gửi tin nhắn cho Hà Gia Khánh.

[Không cố định đâu, mày đi hỏi nhân viên xem.]

Lý Phán Phong lần lượt hỏi thăm 5 nhân viên nhà ga, 4 người đầu tiên đều nói không có cổng soát vé số 96.

Sau khi nhân viên thứ 5 xem thông tin trên vé của Lý Phán Phong thì dẫn cậu đi về phía phòng chờ số 2, sau đó băng qua hành lang bên cạnh nhà vệ sinh rồi mở cửa sắt, tiến vào một đường hầm.