Phổ La Chi Chủ

Chương 15. Trước giờ chưa từng sẩy tay (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cận chiến thì không sợ, Lý Phán Phong chỉ là tên nhãi ranh, đụng tới mình thì gặp hoạ chính là cậu ta.

Nếu tấn công tầm xa thì phiền phức rồi...

Bóng Đèn đợi mãi vẫn không thấy Lý Phán Phong ra tay.

Hắn ta chịu đau đớn, cố mở hai mắt ra nhưng chả thấy bóng ai.

Cậu ta chạy rồi à?

Ò, chạy mất tiêu rồi.

Lúc này Lý Phán Phong đã xách ba lô, chạy đến cổng phía đông.

Bóng Đèn nhanh chóng tập trung dịch nhờn vào hai chân, khom người, gập đầu gối. Hai bàn chân thay phiên nhau đẩy về phía trước như trượt băng, nhanh chóng đuổi theo.

Lý Phán Phong chạy cũng không chậm, 800m chạy như bay, ba chân bốn cẳng lao vào ga tàu điện ngầm.

Càng gần cửa ga, người đi đường càng nhiều. Bóng Đèn thu hồi dịch nhờn trên cơ thể, khôi phục tư thế chạy bộ của một người bình thường.

Hắn ta không muốn gây chú ý, cũng không muốn làm tổn hại đến những người không liên quan.

Lúc Bóng Đèn vào ga, Lý Phán Phong đã lên tàu.

Bóng Đèn định xông lên thì lại nghe tiếng chuông “Reng Reng Reng”, cửa tàu đã đóng lại.

Bóng Đèn bất lực nhìn Lý Phán Phong lẩn như trạch trong đám người, cho đến khi đoàn tàu biến mất trong đường hầm. Hắn ta cực kỳ sốt ruột, đứng đợi chuyến tàu điện ngầm sau.

Ấy khoan, mình ở đây chờ tàu làm cái khỉ gì?

Xe mình đang đỗ trong trường đại học cơ mà, sao phải đứng đây chờ tàu điện ngầm!

Động não, nghĩ thử xem cậu ta sẽ đi đâu nào?

Sao mình biết được cậu ta sẽ đi đâu, xuống ở ga nào chứ?

Muốn đuổi theo người trên tàu điện đúng là khó vãi chưởng!

Rơi vào đường cùng, Bóng Đèn đành gọi điện thoại cho Tiêu Chính Công.

“Sếp Tiêu, tôi để mất dấu đối tượng rồi.”

Giọng điệu của Tiêu Chính Công rất bực tức: “Sao mà mất dấu được? Chẳng phải tôi đã kêu cậu bắt chết luôn rồi à?”

“Tôi không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay.” Bóng Đèn không dám nói vì mình khinh địch nên mới để Lý Phán Phong chạy thoát.

Tiêu Chính Công nói: “Cậu ta đi đâu?”

“Cậu ta vừa mới lên tàu điện ngầm.”

“Tàu điện ngầm tuyến nào?”

“Tuyến số 4, lúc 11h 45p. Bắt đầu từ làng đại học, đi về hướng quảng trường Mỹ Vân.” Bóng Đèn nhớ rất rõ.

Tiêu Chính Công rơi vào trầm mặc.

Bóng Đèn căng thẳng muốn chết. Hắn ta biết Tiêu Chính Công rất tức giận nên nhanh chóng báo lại những gì mình đã nghĩ: “Sếp Tiêu, giờ chỉ cần liên hệ với bộ phận liên quan, đóng cửa lối ra các trạm trên tuyến số 4, chắc chắn là có thể bắt được Lý Phán Phong.”

Tiêu Chính Công tức giận nói: “Đóng lối ra cửa tàu điện ngầm? Cậu nghĩ cái quái gì thế! Muốn để chuyện này truyền khắp thành Việt Châu hả? Muốn cho cả Việt Châu biết cậu là phế vật vô dụng à!”

Bóng Đèn khẽ cắn môi, không dám hó hé gì.

Tiêu Chính Công suy tư một lát rồi nói: “Tuyến số 4 thông với ga phía đông Việt Châu. Lý Phán Phong muốn ra khỏi thành, cậu chạy thẳng đến trạm phía đông Việt Châu chặn đường đi.”

Bóng Đèn thấp giọng nói: “Chúng ta có thể thông báo với phía nhà ga, đừng cho Lý Phán Phong lên tàu...”

Tiêu Chính Công nổi giận đùng đùng, quát: “Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa hả? Chuyện này quan hệ trọng đại, không thể bị rò rỉ thông tin! Không thể dẫn đến khủng hoảng!

Nhà ga nhiều người phức tạp. Nếu phát hiện được đối tượng thì đừng vội ra tay, cứ tìm cơ hội thích hợp cho một phát đạn là được. Không được để bất kỳ ai phát hiện ra!

Bóng Đèn, cha mẹ cậu đều là anh hùng, tôi tin chắc cậu không phải phế vật. Nhiệm vụ đơn giản thế này, tôi tin là cậu có thể làm tốt.

Đừng khiến cục Ám Tinh chúng ta mất mặt. Cũng đừng khiến cha mẹ cậu mất mặt thêm nữa!”

Tiêu Chính Công cúp máy.

Bóng Đèn lao đi như bay về sân trường, khởi động xe.

Trên đường chạy đến trạm phía đông, hắn ta siết chặt tay lái.

Phế vật vô dụng!

Đừng khiến cha mẹ cậu mất mặt nữa!

Bóng Đèn xoa đôi mắt sưng đỏ, liên tục cắn răng.

Lý Phán Phong không phải là sinh viên à?

Không phải là bệnh nhân tâm thần à?

Sao có thể chạy thoát khỏi tay mình chứ?

Sao mình có thể để cậu ta chạy thoát chứ?

Mình không phải phế vật.

Nếu Lý Phán Phong thật sự đến nhà ga, nhìn thấy là phải bắn chết ngay, quyết không nương tay.

...

Tiêu Chính Công mặc thường phục, từ lầu hai biệt thự xuống ga-ra ở tầng trệt, leo lên một chiếc xe rồi khởi động máy.

Bóng Đèn, tuyệt đối đừng làm lớn chuyện, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện.

Cậu giết Lý Phán Phong, lấy đồ về.

Tôi lại giết cậu, thế là xong chuyện.

...

Tàu điện ngầm tới trạm Nham Bích, tiếp theo chính là trạm phía đông Việt Châu.

Đứng bên trái Lý Phán Phong là một người đàn ông vạm vỡ, bộ quần áo lao động màu xanh lam dính đầy những vết bùn trắng trắng xám xám.

Lý Phán Phong cười với đối phương.

Bên phải cậu là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài ngang vai, đeo tai nghe nhạc.

Lý Phán Phong cũng mỉm cười với cô.

Không ngờ tầm này mà tàu điện ngầm vẫn chật ních.