Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Tôi đã gọi rồi nhưng đội trưởng không bắt máy.”
Đầu dây bên kia im lặng khá lâu, sau đó Tiêu Chính Công đột ngột truyền lệnh: “Bắn chết luôn đi, mang món đồ kia về cục.”
Nghe được mấy lời này, thanh niên mắt to sợ run cả người.
Cùng run rẩy với hắn ta còn có cả Lý Phán Phong đang đứng hóng hớt bên cạnh giá để hàng.
Nói chính xác thì Lý Phán Phong run ác hơn nhiều.
Bắn chết?
Đùa hả cha nội?
Tôi đã làm cái quái gì mà mấy người lại muốn tặng kẹo đồng?
Hắn ta muốn bắn chết mình!
Lý Phán Phong không thể chấp nhận sự thật này.
Thanh niên mắt to cũng không cách nào chấp nhận mệnh lệnh này: “Sếp Tiêu, cậu ta chỉ lấy đồ, thế mà cũng phải bắn chết à?”
“Đây là mệnh lệnh! Bóng Đèn, cậu không biết món đồ này quan trọng thế nào, sẽ hại chết bao nhiêu người đâu!
Đừng quên tại sao cha mẹ của cậu lại mất mạng, đừng quên chúng ta phải đối mặt với kẻ địch như thế nào!
Vì an toàn của số đông, phải lập tức bắn chết cậu ta. Đây là trách nhiệm, cũng là sứ mệnh của chúng ta.”
“Nhưng mà, sếp Tiêu...”
“Không nhưng nhị gì hết! Tìm nơi không người ra tay, sau đó lấy đồ về giao cho tôi. Nhớ giấu kỹ thi thể, tôi sẽ phái người đến xử lý.”
Điện thoại bị cắt đứt.
Bóng Đèn đứng ở góc tường, hai mắt trọn to, vẻ mặt mờ mịt không biết phải làm thế nào.
Qua hơn một phút, hắn ta điều chỉnh hô hấp rồi đi đến cửa siêu thị, nhìn vào bên trong.
Lý Phán Phong mua một chai coca, hai hộp khoai tây lát, hai bịch que cay đến biến thái, sau đó nhẩn nha đi đến quầy thu ngân.
Tính tiền xong, cậu ra khỏi siêu thị trường. Trước mặt là con đường nhựa nằm giữa tòa nhà dạy học thứ 2 và thư viện.
Giờ đang là thời gian nghỉ trưa, lại sắp nghỉ hè nên đường vắng tanh, không một bóng người.
Xuyên qua con đường nhựa, cách đó không xa lắm là cổng phía đông của trường.
Cách cổng đông không đến 800m chính là ga tàu điện ngầm.
Lý Phán Phong bước nhanh trên con đường nhựa, Bóng Đèn đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt cậu.
Hai bên cách nhau không đến 5m, nhìn nhau chốc lát.
Bóng Đèn hít sâu một hơi, trong lòng thầm lẩm nhẩm lại những thứ sắp nói.
Hắn ta phải nói là: “Ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu. Mời phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Lúc Lý Phán Phong ngồi xổm xuống chính là thời cơ tốt nhất bắn chết.
Lý thuyết là thế, nhưng đến khi thật sự mở miệng, lời nói ra lại khác xa: “Tôi không muốn làm cậu bị thương. Nhưng nếu không nghe lệnh thì đừng trách tôi vô tình.”
Đây không phải là lời của một thám tử cục Ám Tinh nên nói, nhưng do căng thẳng cao độ nên vừa mở miệng, nó đã tự bật ra.
Thật lòng thì Bóng Đèn không hề muốn giết người. Thế nên hắn ta tiếp tục nói với Lý Phán Phong: “Cậu đặt balo xuống đất trước, sau đó giơ hai tay lên. Ngồi im ở đây, cùng tôi đợi một người.”
Nói xong, Bóng Đèn lấy ra một chiếc còng tay.
Hắn ta muốn khống chế Lý Phán Phong rồi ngồi chờ sếp Tiêu đến. Nếu sếp Tiêu nhất định phải giết, vậy chứng tỏ người này thật sự đáng chết.
Lý Phán Phong gật đầu, cởi balo trên vai xuống, từ từ đặt trên mặt đất.
Tầm mắt của Bóng Đèn luôn tập trung lên ba lô, trong nháy mắt nó chạm đất, trái tim luôn treo cao của hắn ta cũng hạ xuống theo.
Dù sao thì đối phương cũng chỉ là cậu nhóc sinh viên mới tốt nghiệp, chẳng hiểu biết gì, bắt còn đơn giản hơn bắt gà.
Sếp Tiêu nhìn thấy dáng vẻ này, chắc cũng sẽ tha cho cậu ta một mạng.
Bóng Đèn cầm còng số tám, định còng tay Lý Phán Phong lại. Có điều hắn ta không chú ý đến động tác nhỏ của đối phương, cậu đã rút ra một sợi que cay đến biến thái.
Lý Phán Phong vung mạnh tay, phóng que cay về phía Bóng Đèn.
Trong vòng 5m chưa từng sẩy tay.
Que cay bắn trúng mắt trái của Bóng Đèn. Đau đớn nóng rát bất ngờ ập đến khiến hắn lập tức đưa tay lên che mắt.
Cùng lúc đó, Lý Phán Phong lấy ra que cay thứ hai, phóng trúng mắt phải của Bóng Đèn.
Bóng Đèn che hai mắt, tầm nhìn coi như bỏ.
Hắn ta không ngờ người này dám đánh lén mình.
Lý Phán Phong không muốn nhúng tay vào chuyện này, đây là sự thật.
Nhưng nếu đã thò một chân vào thì đánh chết cậu cũng không quay đầu. Đây cũng là sự thật.
Trên người Bóng Đèn tràn ra một lớp dịch nhờn mang theo váng dầu, chuẩn bị tinh thần ác chiến với Lý Phán Phong.
Bóng Đèn rất căng thẳng, từ lúc gia nhập cục Ám Tinh, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải trận thế cần chiến đấu thật. Đối diện với tình huống bất ngờ xảy ra, Bóng Đèn vô thức bày ra kỹ năng của ám năng giả.
Độc ác thật!
Cái tên Lý Phán Phong này ra tay ác thật chứ!
Lúc trước đúng là hơi coi thường cậu ta rồi.
Giờ chẳng nhìn thấy gì, tuyệt không thể lỗ mãng, nếu không sẽ thiệt thòi lớn.
Trước tiên ổn định vị trí, làm tốt phòng thủ, lấy lui làm tiến!
Lý Phán Phong am hiểu cận chiến hay là tấn công tầm xa nhỉ?