Phổ La Chi Chủ

Chương 13. Tại sao phải bắn chết? (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Đồ gì?” Lý Phán Phong nhìn về phía tủ đồ của Hà Gia Khánh. Trong ấn tượng của cậu, đồ đạc trong này đã bị mang đi hết rồi.

Hà Gia Khánh trả lời: [Đồ không ở ký túc xá, để trong siêu thị trường mình cơ.]

Lý Phán Phong đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.

Đầu tiên, cậu nhìn thanh niên vẫn ngồi xổm dưới gốc cây, sau mới nhìn về phía siêu thị trường cách đó không xa.

Lý Phán Phong: [Mày kêu mang hộ đồ về nhà? Chả có nhẽ mày đang ở dưới quê?]

Hà Gia Khánh: [Ờ, về quê tao. Không xa lắm đâu, tao mua vé xe cho mày, chiều nay xuất phát luôn đi! Mày mau đến ga phía đông đi! Bạn xin mày đấy!]

Lý Phán Phong hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống giường.

Cậu nghiêm túc rửa mặt, để nước lạnh tạm thời dằn lại những mệt mỏi của mấy ngày qua.

Lý Phán Phong mặc một chiếc áo thun tay lỡ, phối cùng quần thể thao rộng rãi, đi kèm với giày thể thao.

Nếu phải đi xa nhà, kiểu gì cũng nên chuẩn bị tí hành lý.

Đầu tiên Lý Phán Phong nhét giấy tờ tùy thân cùng 2000 tiền mặt ‘chú ba’ mới cho vào ví tiền.

Tiếp theo, cậu lục tủ đồ, lôi ra cái balo. Cái balo này là Hà Gia Khánh mua ở shop vỉa hè, 30 tệ một cái, 50 tệ một đôi. Hắn mua hai cái nên đưa Lý Phán Phong 1 cái.

Cậu lấy thêm một bộ quần áo để thay rồi lập tức xuất phát.

Trước khi đi, Lý Phán Phong lại nhìn lướt ra cửa sổ, thanh niên mắt to vẫn ở đó.

Lý Phán Phong gửi một tin nhắn: [Người theo dõi tao ấy mà, nếu không phải cảnh sát thì tiếp xúc cơ thể tí chắc cũng được nhỉ.]

Ting ting ting!

[Đừng có xằng bậy!]

[Yên tâm, tao biết chừng mực. Nhất định sẽ nằm trong phạm vi phòng vệ chính đáng.]

[ Vấn đề ở đây không phải là chừng mực! Người này là ám năng giả, mày không đánh lại đâu. Nghĩ cách cắt đuôi là được rồi.]

[Ám năng giả cái khỉ gì?]

[Bây giờ vẫn chưa thể giải thích cho mày được.]

[Thế đợi tao đến nhà, mày phải nói rõ đầu đuôi chuyện này đấy.]

Lý Phán Phong lập tức lên đường.

Lúc cậu ra khỏi cổng ký túc xá, thanh niên mắt to vẫn ngồi im, không thèm nhúc nhích.

Cậu đi được vài chục mét, đối phương bắt đầu lặng lẽ bám theo.

Lý Phán Phong làm như tùy tiện đi vào siêu thị trường, tiện tay nhặt một gói que cay thường ăn.

Thanh niên mắt to dáng người nhỏ nhắn tên là Đổng Tiểu Ninh, biệt danh Bóng Đèn.

Vừa mới gia nhập cục Ám Tinh vào tháng trước, rất nhiều chuyện làm còn khá phèn, chưa đủ wow.

Ví dụ như chuyện theo dõi này, Đổng Tiểu Ninh không được chuyên nghiệp cho lắm. Chính hắn ta cũng biết nghiệp vụ của mình khá kém.

Lúc này thanh niên Đổng Tiểu Ninh đang rối rắm ở cửa siêu thị, không biết có cần đi vào hay không.

Siêu thị trường không lớn, nếu đi vào thì rất dễ bị Lý Phán Phong phát hiện.

Nhưng không vào lại lo lắng mất dấu.

Ting ting ting! Hà Gia Khánh gửi tin nhắn đến.

[Món đó ở trong tủ đồ của siêu thị.]

Lý Phán Phong đi đến trước tủ đồ. Siêu thị trường chỉ có loại nhận diện khuôn mặt, muốn mở chỉ có thể thò mặt ra quét chứ chẳng còn cách nào khác.

[Mở tủ kiểu gì? Dùng ảnh của mày hả?] Lý Phán Phong phản hồi lại.

[Không cần, cứ lấy thẳng mặt mày luôn đi.]

Lấy thẳng mặt mình á?

Lý Phán Phong ấn vào icon mở khóa, màn hình trên tủ bắt đầu quét ảnh chân dung của cậu.

Thứ này để làm quái gì nhỉ? Thôi kệ, cũng đâu phải đồ của mình…

Cạch cạch!

Tủ đồ số 6 mở ra.

Tình huống này là như nào?

Quét mặt mình mà lại mở được tủ của Hà Gia Khánh?

Nguyên lý mẹ gì thế này?

Lý Phán Phong rất chi là ngạc nhiên, không tài nào hiểu được nguyên nhân trong đó.

Trong tủ có một cái túi, được dán băng dính kín mít, không to nhưng lại rất nặng.

Lý Phán Phong nhanh chóng cất nó vào balo, đang định ra khỏi siêu thị thì thấy Bóng Đèn đã chờ sẵn ở cửa. Hình như hắn ta đang gọi điện thoại.

[Người theo dõi tao đang gọi điện thoại, mày có thể nghe được hắn ta đang nói gì không?]

Nếu tên này đang tìm người giúp đỡ, cậu phải nghĩ cách đối phó mới được.

Hà Gia Khánh trả lời tin nhắn: [Có thể nghe được một ít nhưng bập bùng lắm. Chỉ dựa vào mỗi tao thì không ăn thua, anh em mình phải phối hợp với nhau mới được. Mày có thể đến gần hắn ta một tí được không?]

Lý Phán Phong vớ bừa một cái xe đẩy hàng, lượn lờ quanh cửa siêu thị.

Giọng của Bóng Đèn càng lúc càng lớn, Lý Phán Phong nghe càng ngày càng rõ ràng.

Hình như Hà Gia Khánh đã tạm thời cho cậu mượn một phần siêu năng lực, thế nên Lý Phán Phong không chỉ hóng được giọng nói của thanh niên mắt to mà đến cả âm thanh ở đầu bên kia cũng nghe rõ mồn một.

“Sếp Tiêu, Lý Phán Phong đã lấy thứ gì đó trong tủ đồ siêu thị. Giờ tôi vẫn chưa xác định được lai lịch của nó.”

Đầu dây bên kia, Tiêu Chính Công hỏi: “Đã báo cáo với chuyện này với đội trưởng Trần chưa?”