Phổ La Chi Chủ

Chương 12. Tại sao phải bắn chết? (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

[Đợt thi năm ngoái, vì chuyền đáp án cho mày mà tao tạch môn, suýt nữa thì bị giữ lại trường điều tra. 4 năm đại học, tao chỉ có một người anh em là mày! Chỉ mình mày thôi!]

...

Mười mấy tin nhắn đã chứng minh một chuyện: Đối phương là Hà Gia Khánh hàng thật.

Bởi vì có một số việc, chỉ có hai người bọn họ biết với nhau.

Tin nhắn cuối cùng:

[Anh em tốt, cứu tao, chỉ mỗi mày có thể cứu tao.]

Lý Phán Phong hít một hơi thật sâu, bấm số gọi lại. Cậu muốn xác nhận giọng nói của Hà Gia Khánh.

Điện thoại không thể kết nối, Lý Phán Phong gửi một tin nhắn: [Sao mày lại quay về ký túc xá? Sao lại trèo lên giường tao nằm?]

[Đấy méo phải tao!!! ]

[Không phải mày thì là thằng chó nào? Còn mày đang ở đâu? Tại sao lại có thể nhìn thấy tao?]

Lý Phán Phong có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Hà Gia Khánh, thế nhưng trước giờ chỉ có thể nghĩ được nhiêu đó.

Ting ting ting!

Hà Gia Khánh trả lời:

[Tao rất muốn trả lời mày nhưng không có thời gian. Tàu hỏa sắp chạy rồi, hôm nay nếu mày không đến cứu tao thì chuyến sau, không biết phải đợi đến bao giờ. Khả năng cao là mày sẽ không được gặp lại tao nữa đâu.]

Tàu hỏa sắp chạy.

Hôm nay đi cứu mày...

Lý Phán Phong lăn xuống giường, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm hỏi lòng.

Lý Phán Phong ơi là Lý Phán Phong. Ở đại học, mày chỉ có mỗi một thằng bạn thôi à?

Từ lúc sinh ra đến bây giờ, mày có được mấy người bạn?

…Hình như cũng chỉ có mỗi một người.

Dưới lầu vắng tanh vắng ngắt, đến cả dây phơi đồ cũng trống trơn.

Thế nhưng dưới tàng cây liễu vẫn luôn có người.

Đó là một chàng trai trẻ dáng người nhỏ nhắn, tuổi tác xấp xỉ Lý Phán Phong.

Đôi mắt hắn ta rất to, sáng như đèn pha. Lý Phán Phong ở lầu 3 cũng nhìn thấy rõ mồn một.

Hình như hắn ta đang đợi ai đó.

Tòa ký túc xá này trừ Lý Phán Phong thì chỉ còn mỗi ông bảo vệ.

Tạm thời loại trừ ông lão, rõ ràng là kẻ này đến vì cậu.

Lý Phán Phong gửi tin nhắn cho Hà Gia Khánh: [Tao bị người ta theo dõi rồi.]

Hà Gia Khánh lập tức trả lời: [Chắc là người của cục Ám Tinh.]

[Cục Ám Tinh là cái gì?]

[Giờ tao không giải thích với mày được. Không thể tùy tiện nhắc đến cục Ám Tinh, bọn họ cảm ứng được đấy. Anh em, mày phải cứu tao. Còn không đi là tao hẹo thật đấy.]

Lý Phán Phong ngồi trên ghế, rơi vào trầm tư.

Cậu ngồi bất động hơn 10 phút.

Trong lúc đó, ông lão bảo vệ đã đi lên một chuyến, nhìn Lý Phán Phong nói: “Sao cậu còn chưa đi?”

Lý Phán Phong bơ đẹp ông ta, thậm chí còn chẳng nhìn thấy đối phương.

Trong đầu cậu, ký ức qua lại với Hà Gia Khánh trong mấy năm nay lướt qua vèo vèo.

Đúng, con hàng này chính là anh em tốt nhất của mình.

Lý Phán Phong im lặng rất lâu, sau đó mới gõ một hàng chữ lên di động:

[Anh em tốt, 4 năm đại học tao cũng chỉ có một thằng bạn thân là mày, còn lại một ly rượu, chúng ta mỗi người một ngụm, còn lại một điếu thuốc, chúng ta mỗi người một nửa.

Nếu mày không có tiền chữa bệnh, tao sẽ lập tức chạy đến công trường làm công, không chút do dự.

Nhưng chuyện này, tao không muốn nhúng tay vào.]

Cậu đặt di động xuống, trong lòng rất chi là rối rắm.

Sở dĩ Lý Phán Phong không muốn dây vào chuyện này là vì nó đã vượt quá tầm nhận thức của cậu.

Theo nhận thức của Lý Phán Phong, thời gian và không gian Hà Gia Khánh xuất hiện không đúng. Cho dù là đứa nằm trên giường bệnh hay đứa trong di động thì đều sai bét.

Theo nhận thức của Lý Phán Phong, suốt 4 năm qua, Hà Gia Khánh không hề có biểu hiện gì cho thấy hắn có năng lực đặc biệt gì đó. Nếu không, lúc gian lận thi cử đã chẳng bị tóm sống tại trận.

Lý Phán Phong cảm thấy năng lực chấp nhận sự thật của mình khá cao. Thế nhưng việc này có thể ép người bình thường phát điên, huống chi là đứa đã có tiền sử thần kinh như cậu.

Ting ting ting!

Di động im lặng hồi lâu lại bắt đầu có âm báo tin nhắn, là của Hà Gia Khánh.

[OK.]  Nội dung chỉ có đúng một chữ.

Lý Phán Phong lại một lần nữa bò lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, tiếp tục ngẩn người.

Ba ngày không chợp mắt ngủ một giấc là đủ rồi.

Gia Khánh, việc có thể làm, tao đều làm cho mày rồi.

Ting ting ting!

Lại nhận được một tin nhắn của Hà Gia Khánh.

[Mày phải bảo trọng.]

Mày phải bảo trọng.

Câu này thật quen thật, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi.

Đây là câu cuối cùng mà cậu nói với Hà Gia Khánh!

Câu cuối cùng bọn họ mặt đối mặt nói với nhau

Bảo trọng...

Kêu cậu bảo trọng nhưng giờ chính Hà Gia Khánh lại không ổn.

Không ổn chính là không ổn, đạo lý chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lý Phán Phong ngồi dậy, gửi tin nhắn: [Cứu mày kiểu chó gì đây?]

[Phán Phong, anh em tốt, tao xin mày, giúp tao lấy một món đồ rồi mang nó đến nhà tao.]

Tuy không nhìn thấy mặt thằng bạn thân, thế nhưng cứ nhìn nội dung tin nhắn là đủ biết khứa này đang kích động đến mức nào.