Phổ La Chi Chủ

Chương 7. Người anh em, cứu tao! (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ting ting~

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng ký túc xá.

Là tin nhắn Hà Gia Khánh gửi tới.

Hắn chắc chắn Hà Gia Khánh đang nằm trước mặt không thể nào gửi tin nhắn được.

Nhưng hắn thật sự đã nhận được tin nhắn do Hà Gia Khánh gửi.

Tin nhắn chỉ có bốn chữ.

“Phán Phong, cứu tao!”

Lý Phán Phong ngồi trong phòng bệnh, nhìn Hà Gia Khánh trên giường.

Trải qua hai ngày cứu chữa, Hà Gia Khánh đã giữ được mạng nhưng rơi vào hôn mê sâu, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

Nguyên nhân hôn mê không rõ, bệnh viện cũng không đưa ra phương án điều trị giai đoạn tiếp theo.

Dựa theo cách nói của bệnh viện, phương án điều trị giai đoạn tiếp theo được quyết định bởi tình trạng sức khoẻ của Hà Gia Khánh, cũng quyết định bởi túi tiền của Lý Phán Phong và Hà Gia Khánh.

Lý Phán Phong dùng hết tiền sinh hoạt đắp vào, cho dù khấu trừ phần bảo hiểm y tế có thể chi trả vẫn như muối bỏ biển.

Trong thẻ Hà Gia Khánh có chút tiền tiết kiệm, nhưng bởi vì không biết mật khẩu, tạm thời không rút được.

Lý Phán Phong định liên lạc với người nhà của Hà Gia Khánh, tuy quan hệ của hai người rất tốt nhưng Lý Phán Phong lại không biết số điện thoại người nhà Hà Gia Khánh, hắn còn không có cả số của Lục Tiểu Lan.

Còn tiếp tục như vậy, ngay cả bữa cơm tiếp theo Lý Phán Phong cũng chẳng có, sợ là không giữ được ống dưỡng khí của Hà Gia Khánh.

Cũng may tới ngày thứ ba, sự việc có cơ hội xoay chuyển, một người đàn ông tên Hà Hải Sinh xuất hiện.

Hắn tự xưng là tam thúc của Hà Gia Khánh, tuy rằng Lý Phán Phong chưa từng gặp vị tam thúc này, nhưng cũng không quan trọng, tam thúc đã ứng trước tiền thuốc men cho Hà Gia Khánh.

Người có thể chủ động trả tiền, xác suất cao không phải là kẻ lừa đảo, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cho thật.

“Cậu tên Lý Phán Phong đúng không? Nghe trường học nói hai ngày nay cậu luôn chăm sóc Gia Khánh, vất vả cho cậu rồi.” Hà Hải Sinh gọt táo cho Lý Phán Phong.

“Chuyện là như vầy...” Lý Phán Phong gặm táo, đang muốn kể sự việc đã trải qua lại bị Hà Hải Sinh cắt ngang.

“Chuyện khác sau này hẵng nói.” Hà Hải Sinh cầm túi tiền, lấy ra một chồng tiền mặt đưa cho Lý Phán Phong: “Đây là một chút tâm ý, cậu đừng chê ít.”

Lý Phán Phong rất cần tiền bởi vì hắn không có tiền ăn cơm.

Nhưng hắn không muốn nhận số tiền này: “Tôi không thiếu tiền, hiện tại chính là lúc Gia Khánh dùng tiền.”

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là một chút tâm ý, nếu cậu không nhận tức là chê ít!” Hà Hải Sinh dúi tiền vào trong túi áo của Lý Phán Phong.

Hà Hải Sinh ngồi im lặng một lát, thở dài nói: “Trường học gọi điện thoại cho gia đình nói Gia Khánh đã xảy ra chuyện, tôi tưởng rằng anh hai và chị dâu có thể nhanh chóng đến, kết quả hai người đó không ai đáng tin.

Chỉ trách tôi đến muộn, để cậu chịu vất vả rồi, Phán Phong, trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này có tôi rồi.”

Lý Phán Phong rời khỏi phòng bệnh, ba ngày không chợp mắt, hắn quả thật mệt mỏi, đi trên hành lang bệnh viện cũng cảm thấy hai chân như nhũn ra.

Lúc sắp đến cửa thang máy, di động đột nhiên vang lên.

Ting ting ting~

Là một tin nhắn, số điện thoại hiển thị vẫn là Hà Gia Khánh.

Lý Phán Phong lập tức nhíu mày.

Trên tin nhắn vẫn là năm chữ kia: “Người anh em, cứu tao.”

Lý Phán Phong trả lời: “Mày là ai?”

“Tao là Hà Gia Khánh.”

“Mày lấy được điện thoại này ở đâu?”

Lý Phán Phong tiễn Hà Gia Khánh ra nhà ga, Hà Gia Khánh đã lên tàu hỏa lại đột nhiên xuất hiện ở trên giường mình, trước đó, Lý Phán Phong còn từng gọi điện cho Hà Gia Khánh, sau đó Hà Gia Khánh lại gửi tin nhắn cho Lý Phán Phong.

Chuyện này rất quỷ dị, quỷ dị tới mức khiến Lý Phán Phong không thể hiểu nổi logic trong đó.

Nhưng cho dù quá trình quỷ dị thế nào, kết quả trước mắt sẽ không thay đổi.

Hà Gia Khánh nằm trong bệnh viện, tuy trên người hắn không có giấy tờ cũng như điện thoại, nhưng đó chính là Hà Gia Khánh, Lý Phán Phong sẽ không nhận nhầm.

Vậy thì vấn đề đến rồi.

Người trước đó bắt máy là ai?

Người gửi tin nhắn trước mắt là ai?

Giải thích hợp lý duy nhất chính là Hà Gia Khánh đã làm mất di động, người lấy được di động của hắn, đêm đó bắt máy của Lý Phán Phong, giả giọng của Hà Gia Khánh lừa hắn, hiện tại lại gửi tin nhắn cho hắn.

Hắn đã nhặt điện thoại, tại sao còn phải liên lạc với mình?

Đây không phải lừa đảo điển hình à!

Chuyện này chắc phải báo cảnh sát thôi.

Lý Phán Phong cảm thấy chuyện Hà Gia Khánh hôn mê và người đó ắt hẳn có chút liên hệ.

Đối diện rất lâu không trả lời tin nhắn.

Thang máy đến.

Lý Phán Phong cất di động đang định xuống lầu, một người đàn ông trung niên trán rộng, hai má dài nhỏ, thân hình gầy còm chặn lối đi của Lý Phán Phong.

Ông ta cười với hắn, từ trong ngực lấy ra thẻ ngành: “Tôi là cảnh sát, cậu tên Lý Phán Phong đúng không? Tôi có vài chuyện liên quan tới Hà Gia Khánh muốn hỏi cậu.”