Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Người đàn ông đó trông đã hơn 50 tuổi, tông giọng gà trống, lúc nói chuyện, yết hầu giống như có một cục đờm.
Mình đang muốn đi báo cảnh sát thì cảnh sát đã tới rồi...
Lý Phán Phong rất muốn nhìn kỹ thẻ ngành của đối phương nhưng người đàn ông trung niên đó đã thu nó lại trong ngực, thì thầm vài câu với bác sĩ mặc áo blouse trắng bên cạnh.
Dường như bác sĩ này và ông ta rất quen thuộc, bác sĩ dẫn theo người đàn ông trung niên và Lý Phán Phong đến một phòng bệnh trống.
Bác sĩ ở ngoài phòng bệnh đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Lý Phán Phong và người đàn ông trung niên, hai người ngồi đối diện trên hai chiếc giường bệnh liền kề.
“Đừng căng thẳng.” Người đàn ông cười trung niên nói: “Tôi họ Trần, cậu cứ gọi tôi là lão Trần đi, tôi chỉ hỏi cậu mấy vấn đề đơn giản, người đưa Hà Gia Khánh đến bệnh viện là cậu à?”
“Là cháu.” Lý Phán Phong gật đầu.
“Làm sao cậu phát hiện ra cậu ta có vấn đề?”
“Cậu ta ngủ trên giường của cháu, sắc mặt và hô hấp đều không bình thường, cháu lập tức gọi cấp cứu.”
Lão Trần gật đầu, đánh giá Lý Phán Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi thay đổi.
Ông ta nhìn chăm chú vào mặt của Lý Phán Phong nhưng lại không nhìn vào đôi mắt của hắn mà là phần ót.
“Tôi nghe nói, hôm đó các cậu từng cùng nhau uống rượu?”
“Vâng!” Lý Phán Phong gật đầu, “Cậu ta sắp về nhà, cháu tiễn cậu ta.”
“Cậu tiễn cậu ta?”
“Đúng vậy, cháu tiễn cậu ta đến nhà ga, tự mình ngồi tàu điện ngầm trở về, sau khi đến ký túc xá thì đột nhiên phát hiện cậu ta ngủ trên giường của cháu.”
Trong lời nói của Lý Phán Phong hoàn toàn không hợp tình lý.
Hà Gia Khánh đã đến nhà ga, sao có thể xuất hiện trong ký túc xá? Lại còn ở trên giường của Lý Phán Phong.
Lão Trần cũng không cảm thấy bất ngờ với đáp án này, vẻ mặt ông ta hiền hoà, vẫn tập trung tầm mắt lên trán của Lý Phán Phong:
“Giữa cậu và Hà Gia Khánh bình thường có mâu thuẫn không?”
Có mâu thuẫn không?
Lý Phán Phong nghĩ kỹ.
Mình từng xem một vài bức ảnh của bạn gái cậu ta có gọi là mâu thuẫn không?
Đây hiển nhiên không phải trọng điểm.
Trọng điểm là ý ở ngoài lời của câu hỏi này.
Lý Phán Phong nhìn lão Trần, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chú nghi ngờ cháu hại Hà Gia Khánh?”
Lão Trần lắc đầu: “Không thể gọi là nghi ngờ, chỉ hỏi thôi, nếu thật sự nghi ngờ cậu thì tôi đã không hỏi ở đây, tôi nghe nói cậu có vấn đề về tinh thần ở mức độ nhất định?”
Lý Phán Phong gật đầu nói: “Có một chút vấn đề, nhưng cháu không điên, chú có thể đi tra bệnh án của cháu.
Cháu tiễn Hà Gia Khánh và Lục Tiểu Lan cùng lên tàu hỏa, cùng trở về nhà, chuyện này, chú có thể tìm Lục Tiểu Lan kiểm chứng.”
“Lục Tiểu Lan...” Lão Trần lấy ra một điếu thuốc, ông ta nhìn môi trường trong phòng bệnh, cảm thấy hút thuốc không ổn lắm lại nhét trở về trong hộp.
“Lục Tiểu Lan lúc nãy cậu nói là ai?” Lão Trần tiếp tục đặt câu hỏi.
“Là bạn gái của Hà Gia Khánh, bạn học cùng trường chúng cháu, cháu tiễn hai người bọn họ đến nhà ga, cô ấy và Hà Gia Khánh cùng lên xe, cô ấy có thể làm chứng cho cháu.”
“Nếu hai bọn họ đều lên xe, tại sao Hà Gia Khánh lại đến ký túc xá của cậu?”
“Cháu không biết.” Lý Phán Phong thành thật trả lời: “Chuyện này phải đi hỏi Lục Tiểu Lan rồi, hai người bọn họ luôn ở bên nhau.”
“Cậu có số điện thoại của Lục Tiểu Lan không?”
“Cháu không có, bên phía trường học có thể tra được, thông tin vé xe nhất định cũng có thể tra được.”
“Bọn họ ngồi chuyến tàu nào?”
“Sao cháu biết được...” Lý Phán Phong ngẫm nghĩ, một chuỗi con số đột nhiên hiện lên trong đầu.
Chuyến tàu 1160.
“Chuyến tàu 1160, bọn họ ngồi chuyến tàu 1160.” Lý Phán Phong nhớ tới âm thanh của phát thanh viên nhà ga.
Lão Trần dùng ngón tay xoa môi mình, trong tình huống suy nghĩ rơi vào bế tắc, ông ta thật sự rất muốn hút thuốc: “Xem ra Lục Tiểu Lan cũng không dễ tìm.”
“Tại sao không dễ tìm?” Lý Phán Phong không hiểu ý của lão Trần.
Lão Trần tiếp tục xoa môi trên quanh gốc râu, chậm rãi nói: “Vào đêm Hà Gia Khánh gặp chuyện, chuyến tàu 1160 chệch đường ray rơi xuống vực rồi, trên tàu đến nay còn chưa tìm được người sống sót.”
Lý Phán Phong chớp mắt, trong đầu dường như có tiếng sấm đang quay cuồng, trong tiếng sấm không ngừng lặp lại giọng nói của Hà Gia Khánh:
“Cô ấy còn ham ngủ hơn cả tao, ngủ say như chết, có khi tàu hỏa trật đường ray cũng chẳng tỉnh nổi đâu!”
Tàu hỏa thật sự chệch đường ray.
Lục Tiểu Lan có thể đã chết thật.
Miệng của tên Hà Gia Khánh này từng được khai quang hả?
Hay là cậu ta đã sớm biết vài chuyện?
Hình như cậu ta từng nói với mình, Lục Tiểu Lan đang lừa cậu ta.
Chẳng lẽ không chỉ là vì quả đào của cô Tống?
Cậu ta kêu mình trở về ký túc xá gọi điện thoại cho cậu ta, rốt cuộc là vì cái gì?
Lão Trần tiếp tục nhìn chằm chằm ót Lý Phán Phong, thấp giọng hỏi nói: “Cậu nghĩ gì thế?”