Phổ La Chi Chủ

Chương 9. Bọn họ đều là kẻ lừa đảo

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Phán Phong lắc đầu nói: “Không nghĩ gì, chỉ là lo lắng cho Lục Tiểu Lan.”

Lão Trần cảm thấy rất hứng thú với câu này: “Cậu và Lục Tiểu Lan quan hệ thế nào? Giữa hai người và Hà Gia Khánh có phải hơi...”

“Chú muốn nói tình tay ba hả?” Khóe miệng Lý Phán Phong cong lên, hắn hơi tức giận.

Lão Trần nghi ngờ giữa Lý Phán Phong, Hà Gia Khánh và Lục Tiểu Lan là tình tay ba.

Lý Phán Phong hơi tức giận.

Không thể nói là hơi, hắn rất bực bội.

Nhưng hắn đang kiềm chế.

Không chỉ kiềm chế cơn giận, trên khóe miệng Lý Phán Phong còn lộ ra một nụ cười.

Lão Trần đang cố ý chọc giận hắn, từ đó thu được thông tin ông ta muốn.

Thậm chí ông ta có thể ép mình phát bệnh tại chỗ, sau đó xem mình như người bị tình nghi có chướng ngại tinh thần rồi bắt lại.

Lý Phán Phong không mang theo bất kỳ cảm xúc, gằn từng tiếng nói: “Giữa cháu và Lục Tiểu Lan còn không tính là bạn bè, cũng không có quan hệ dư thừa, điểm này chú có thể hỏi bạn cùng phòng đại học của cháu, cũng có thể tìm các bạn học khác làm chứng.”

Lão Trần lại hỏi một lần: “Thật sự không có quan hệ dư thừa.”

Lý Phán Phong bình tĩnh trả lời: “Có chính là có, không có chính là không có, không tin cháu thì chú cứ đi điều tra, đạo lý đơn giản như vậy, không cần làm sự việc phức tạp lên.”

Đạo lý quả thật đơn giản như vậy.

Lão Trần gật đầu: “Tôi tin cậu.”

Lý Phán Phong nói tiếp: “Quả thật là cháu đưa Hà Gia Khánh đến bệnh viện, nhưng các chú không thể bởi vậy mà xem cháu là hung thủ chứ?

Tam thúc của Hà Gia Khánh ở ngay trong bệnh viện, hay là chú gọi ông ta đến, chúng ta nói rõ ràng.”

“Không ai xem cậu là hung thủ cả, nếu không tôi đã dẫn cậu về cục cảnh sát lâu rồi.” Lão Trần sờ hộp thuốc, kiềm lại xúc động muốn rút điếu thuốc ra: “Về phần tam thúc của Hà Gia Khánh mà cậu nói chính là Hà Hải Sinh đúng không? Là hắn báo cảnh sát, là hắn dẫn tôi tới bệnh viện, là hắn kêu tôi tìm cậu.”

Lý Phán Phong im lặng cạn lời.

Tam thúc này thật âm hiểm.

Lão Trần lại thu hộp thuốc vào trong  ngực: “Trước khi Hà Gia Khánh gặp chuyện, từng cùng ăn cơm với cậu còn uống rượu, sau một bữa rượu thì người bị hôn mê.

Cậu nói đã tiễn cậu ta đến nhà ga, chúng tôi sẽ đi nhà ga kiểm tra camera, tôi tin rằng cậu nói thật cũng hy vọng chuyện này không liên quan đến cậu.

Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một câu, tình huống hiện tại cực kỳ bất lợi cho cậu, thời gian kế tiếp, cậu phải cố gắng phối hợp với chúng tôi điều tra, hơn nữa cố gắng đừng rời khỏi Việt Châu.”

Ting ting ting~

Di động của Lý Phán Phong vang lên.

Khóe mắt Lý Phán Phong run rẩy, đây rất có khả năng là tin nhắn mà Hà Gia Khánh gửi đến.

Chuyện này có cần nói cho cảnh sát họ Trần trước mắt không, Lý Phán Phong cực kỳ rối rắm.

“Có người tìm cậu?” Lão Trần hơi sâu xa cười, dường như nhìn ra sự rối rắm của Lý Phán Phong: “Có một số việc, có thể cậu không muốn nói cho tôi biết, điều này không sao cả, chờ khi cậu muốn nói thì lại đến tìm tôi.”

Lão Trần dẫn theo Lý Phán Phong rời khỏi phòng bệnh, tới cổng bệnh viện, hai người đường ai nấy đi.

Lão Trần vào một chiếc màu đen xe có rèm che, sau xe có một cô gái hơn hai mươi tuổi đang ngồi.

Cô gái mặc quần áo công sở, vén tóc ngắn ngang tai, đẩy mắt kính không gọng, khép hai chân, xoay mặt nghiêng về phía lão Trần, vòng ba đầy đặn chỉ có một phần ba tiếp xúc với ghế.

Cô ta tên Vưu Tuyết Hàn, bí danh Bánh Trôi, là thư ký trong đội.

Vưu Tuyết Hàn cầm bản ghi chép tinh xảo, cung kính hỏi: “Sếp Trần, tình huống thế nào?”

Lão Trần châm một điếu thuốc, rít một hơi một sâu, nếp nhăn ở đuôi mắt và đường nhăn sống mũi đồng thời giãn ra, trạng thái tinh thần tốt hơn không ít.

“Tố chất tâm lý của thằng nhóc này tốt lắm, có thể áp chế cảm xúc, nhưng tôi thấy hắn không phải ám năng giả, có lẽ hắn là dê con.

Nhưng hắn nhất định biết một vài chuyện, về chuyện của Hà Gia Khánh, mấy ngày nay, có người gọi điện cho cậu ta không?”

Vưu Tuyết Hàn nghe vậy liền mở ra tư liệu của Lý Phán Phong: “Tôi vừa kiểm tra ghi chép trò chuyện của hắn, tính từ sau khi Hà Gia Khánh gặp chuyện, hắn từng gọi một cuộc điện thoại cấp cứu.

Trường học cũng từng gọi cho hắn hai lần, trừ điều đó ra, không có ghi chép trò chuyện khác, ngay cả một tin nhắn cũng không có.”

“Tôi đoán không phải không có mà là chúng ta không tra được.” Lão Trần phun ra một đám khói: “Vừa nghe thấy âm báo tin nhắn, Lý Phán Phong hơi căng thẳng, có người đang liên lạc với hắn nhưng hắn không muốn để người khác biết.”

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, đưa ra đề nghị: “Nếu người này khả nghi, chi bằng dứt khoát bắt hắn.”

Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, mày rậm, mắt to, xương gò má cằm góc cạnh rõ ràng, dáng vẻ cũng coi như anh tuấn, chỉ là tóc hơi thưa nhưng chải vuốt bóng lưỡng, vô cùng chỉnh tề.