Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
...
Sắc trời đã tối.
Đường Hoa Đào, bên trong cửa hàng sủng thú Tiểu Tinh Nghịch.
Chờ Tô Bình tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã tối hoàn toàn, hắn ngủ một giấc thẳng tới ban đêm. Sau khi đứng dậy bật đèn, ánh sáng có hơi chướng mắt, Tô Bình phải lấy tay che một hồi mới dần dần híp mắt thích ứng được, sau đó đã cảm giác cái bụng mình đang kêu ục ục.
Lúc này hắn mới nhớ, bản thân còn chưa ăn cơm trưa.
Có điều ngoại trừ đói bụng, Tô Bình lại cảm giác tinh lực đã trở về, tinh thần dồi dào, nhìn thời gian cũng đã hơn mười giờ đêm, cũng đã đến lúc đóng cửa.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả những cửa hàng sủng thú khác đều như vậy, thậm chí có cửa hàng còn buôn bán suốt đêm, hai nhóm nhân viên thay phiên thay nhau, nhưng đó phải là những cửa hàng lớn làm ăn tốt. Trước kia Tô Bình thì chỉ ước gì thời gian làm việc nhanh chóng kết thúc, sau đó trở về nhà thư thư thái thái chơi game.
“Tô Bình” mới đến, tự nhiên cũng không thể phá hỏng quy củ của nguyên chủ nhân này, huống chi hắn thật sự đói đến hoảng rồi.
Hắn lấy chìa khoá, tắt đèn, khóa cửa, nhanh chóng lưu loát.
Tô Bình cưỡi xe đạp, một đường đi về phía bắc.
Nửa giờ sau, hắn đã về đến nhà.
"Trở về rồi.” Mẹ Lý Thanh Như đang ngồi ở trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy Tô Bình mở cửa đổi giày lập tức vặn nhỏ âm thanh, quay đầu hỏi: "Hôm nay trong cửa hàng làm ăn thế nào?”
Tô Bình nhìn vẻ mặt của mẹ, hiển nhiên là bà có chút quan tâm đến việc này.
"Cũng không tệ.” Tô Bình đáp qua loa một câu, cũng không thể nói là mình ngủ từ trưa đến giờ.
"Từ từ sẽ tốt hơn, đừng nản chí, chỉ cần cố gắng chăm sóc tốt từng vị khách, con sẽ nhận được nhiều lời khen ngợi, làm ăn cũng sẽ từ từ khá hơn.” Lý Thanh Như sợ con mình nản lòng, vừa an ủi vừa dạy bảo, nhìn Tô Bình đổi giày tiến vào phòng khách, đứng lên nói: "Đói bụng không, mẹ hâm nóng đồ ăn cho con, nếu không thì chờ em con về ăn luôn nhé?”
"Con bé còn chưa về ạ?” Tô Bình kinh ngạc hỏi.
Nếu là trước kia, Tô Lăng Nguyệt đã sớm ở nhà ăn cơm xong rồi, hôm nay còn chưa về?
"Con quên rồi sao, hôm nay học viện của em con tổ chức tranh tài, tối mới về.” Lý Thanh Như có chút tức giận nói, quan hệ của hai anh em này, bà cũng biết rõ, có chút bất đắc dĩ nhưng lại không biết làm sao.
Con cái lớn rồi, không thể áp đặt.
"Vâng.” Tô Bình tỏ vẻ không mấy quan tâm, sau đó nói: "Con đói rồi, con ăn trước.”
Mặc dù hắn cũng muốn hòa giải với đứa em gái này, nhưng cũng không thể oan uổng bản thân được, bụng hắn đói lắm rồi, cứ ăn trước rồi nói sau, với lại hắn cảm thấy dù như mình chờ em gái này trở về cùng ăn, chưa chắc con bé đã cảm kích.
"Mẹ, con về rồi.” Ai ngờ, Tô Bình vừa dứt lời, cánh cổng đã bị kéo ra, Tô Lăng Nguyệt đi vào, cô trừng mắt nhìn Tô Bình, hiển nhiên là câu nói vừa rồi của Tô Bình đã bị cô đã nghe được.
Thay đổi giày xong, cô trực tiếp đi vào phòng khách, thấy Tô Binh đứng ở hành lang thì liếc mắt nói: "Tránh ra!”
Tô Bình lười tranh miệng lưỡi với cô em gái của mình, treo áo khoác lên, hắn đi vào phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, sau đó rót cho mình một ly nước.
"Hừ.”
Ly nước vừa rót xong, một bàn tay tuyết trắng lao đến bưng lên một hơi uống cạn sạch, không phải Tô Lăng Nguyệt thì là người nào?
Nhìn thấy Tô Bình trông lại, Tô Lăng Nguyệt nhíu mày, ý nói là “Anh có ý kiến gì?”
Tô Bình liếc nhìn Huyễn Diễm Thú ở trên bả vai cô đang nhìn mình với ánh mắt bất thiện, thôi, làm người nha, vẫn nên rộng lượng một chút, thế là không so đo với cô, từ bên cạnh lấy ly khác, lại rót một chén.
Tô Lăng Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, cả người nhào xuống một bên khác ghế sô pha, thoải mái duỗi lưng một cái.
"Hôm nay anh rất là biết điều nha, không tệ không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Tô Bình không có để ý, mà là đánh giá Huyễn Diễm Thú trong ngực cô. Rất nhanh, một đoạn tin tức xuất hiện trong đầu hắn:
[Huyễn Diễm Thú.]
[Thuộc tính: sủng thú hệ Ác Ma.]
[Đẳng cấp: Cấp 3 thượng vị.]
[Chiến lực: 4.6.]
[Tư chất: Hạ hạ đẳng.]
[Năng lực khống chế: Huyễn Diễm Trùng Kích, Địa Ngục Diễm Tức, Tâm Viêm Huyễn Thuật, Tinh Thần Xuyên Thứ, Huyễn Ảnh Hống.]
Xem hết phần tin tức này, Tô Bình có hơi nhíu mày.
Tư chất hạ hạ đẳng?
Tư chất như vậy có hơi kém...
Lôi Quang Thử mà hắn bồi dưỡng tốt xấu gì cũng được đánh giá là trung hạ đẳng...
Chú ý tới ánh mắt của Tô Bình, Tô Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: "Anh dùng ánh mắt hèn mọn đó nhìn cái gì, tuyết cầu của em thế nhưng là Huyễn Diễm Thú phi thường ưu tú, cơ bản là cùng cấp vô địch, Cho dù là gặp sủng thú cấp 4, hừ hừ, ai thắng ai thua còn chưa nhất định đâu!”
"Ha ha.” Tô Bình từ chối cho ý kiến.
Con Huyễn Diễm Thú trước mắt này có thực lực cấp 3 thượng vị, nhưng chiến lực lại đạt tới 4.6, dựa theo hệ thống giải thích có nghĩa là sức chiến đấu thực tế đạt tới cấp 4 trung vị!
Có thể vượt cấp chiến đấu, hoàn toàn chính xác xem như xuất sắc.
Nhưng... cũng chỉ thế mà thôi.