Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Tiểu Khô Lâu hệ Ác Ma?” Tô Bình trợn mắt há hốc mồm.
Hệ Ác Ma là loại chiến sủng cực kỳ hung hãn, rất được những chiến sủng sư yêu quý, Nhưng bộ xương nhỏ như thế này...đây chính là sủng thú cấp thấp nhất của hệ Ác Ma...
Tô Bình còn ôm niềm hy vọng là có thể may mắn ấp ra sủng thú trung đẳng, kết quả chẳng những không có huyết thống trung đẳng, hơn nữa còn là sủng thú cấp thấp nhất bên trong những tồn tại cấp thấp!
Mặc dù khóc không ra nước mắt, nhưng Tô Bình vẫn cố ôm tâm lý may mắn, sử dụng một lần thuật giám định.
[Tiểu Khô Lâu.]
[Thuộc tính: sủng thú hệ Ác Ma.]
[Đẳng cấp: Cấp 1 hạ vị.]
[Chiến lực: 1.1.]
[Tư chất: kém.]
[Năng lực khống chế: Đoạn Chi Trọng Tổ (gãy tay chân sẽ phục hồi lại).]
...
Bình thường đến không thể bình thường hơn, Tô Bình sắp khóc rồi.
[Ting! Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thai nghén, ngẫu nhiên nhận được một quyển sách kỹ năng dành cho chiến sủng sư.] Hệ thống nhắc nhở.
Tô Bình tỉnh táo lại, giờ hắn mới nghĩ đến mình còn có phần thưởng của nhiệm vụ, tâm trạng đang uể oải chợt dễ chịu hơn một chút, cùng lắm thì xem như thai nghén tiểu khô lâu dùng để làm nhiệm vụ thôi.
"Sách kỹ năng ở đâu?”
[Trong không gian chứa đựng của kí chủ.]
Tô Bình tiến nhanh vào không gian chứa đựng để xem xét, đúng thật là có thêm một quyển sách kỹ năng màu lam nhạt ở trong đấy.
"Kỹ năng sơ cấp của chiến sủng sư, kỹ năng “Sát ý”! Tô Bình sững sờ.
“Sát ý”?
Hình như đây là một kỹ năng tương đối hiếm thấy cho chiến sủng sư. Chiến sủng sư bình thường sở hữu nhiều loại kỹ năng thì quan trọng nhất phải là bốn đại kỹ năng tăng phúc, theo thứ tự là tăng phúc lực lượng, tăng phúc tốc độ, tăng phúc kiên cố, tăng phúc lực cảm ứng!
Bốn đại kỹ năng tăng phúc này chính là điểm thiết yếu nhất của tất cả các chiến sủng sư! Chỉ riêng việc học được bốn đại kỹ năng tăng phúc đã cần không ít thời gian. Ngoài ra, chiến sủng sư khác nhau sẽ có những kỹ năng khác nhau và mang đến hiệu quả khác nhau.
Ví dụ như quyển kỹ năng “Sát ý” này, đó là có thể thông qua lực lượng đã quy định sẵn để kích thích lòng hiếu chiến của sủng thú, khiến nó ở vào trạng thái cuồng bạo. Chúng biến thành kẻ không biết sợ hãi. Cho dù sủng thú bị thương thế cực nặng cũng có thể giữ vững tinh thần không sợ hãi mà điên cuồng chiến đấu!
Có thể nói đây là một loại kỹ năng có tính công kích cực mạnh của chiến sủng sư, khi đối mặt với một vài sủng thú có tính uy hiếp thì sẽ nảy sinh tác dụng kỳ diệu.
"Có vẻ như thứ này là một loại kỹ năng rất đáng gờm, chiến sủng sư dưới cấp bốn bình thường không thể học được.”
Tô Bình vui sướng, mặc dù việc ấp ra sủng thú coi như thất bại, nhưng phần thưởng này cũng không tệ chút nào. Đương nhiên bây giờ hắn còn chưa phải là một chiến sủng sư, chưa thể sử dụng được.
Răng rắc răng rắc!
Lúc này, bộ xương nhỏ mới ngã nát bên cạnh Linh Trì đã bò dậy đứng lên, sau đó khập khiễng đi về phía Tô Bình, hốc mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn hắn, rất đỗi ngây ngô.
Tô Bình cười khổ, ôm nó vào lòng, lại lên tiếng hỏi hệ thống: "Nếu cho thuê Tiểu Khô Lâu thì được bao nhiêu tiền?”
“Sủng thú, Tiểu Khô Lâu, phí thuê: mỗi giờ 1 tệ.”
Một tệ... Khóe miệng Tô Bình thoáng co giật một cái, đây là giá cho thuê, mà có người muốn thuê hay không cũng là một vấn đề!
Dù sao, ai sẽ thuê một con Tiểu Khô Lâu cấp một siêu cấp yếu ớt đi chiến đấu?
Trong lúc Tô Bình đang cười khổ, bỗng bên ngoài vang lên mấy tiếng bước chân. Một khắc sau đó, cánh cửa bên ngoài đã bị ai đó thô bạo đẩy mở, đồng thời hai bóng người trực tiếp phóng vào trong cửa hàng.
Tô Bình có chút sững sờ, hắn đặt Tiểu Khô Lâu trong tay lên cái ghế cạnh đấy, nhìn qua hai người một nam một nữ hùng hùng hổ hổ này, nghi ngờ hỏi: "Hai người là ai?”
"Buôn bán gian lận, anh thành thật nói cho rõ, rốt cuộc anh đã thêm thứ gì vào thức ăn cho sủng thú?” Người thanh niên với ánh mắt lạnh lùng nói.
Hai người đến đây chính là Phạm Ngọc Kinh và em gái Phạm Tiểu Ngư. Sau khi hỏi được địa chỉ từ trong miệng của ông nội, hai người đã nhanh chóng chạy tới đây.
Tô Bình sững sờ, chân mày cau lại: "Tôi không hiểu mấy người nói gì, hơn nữa, mấy người là khách của tôi sao? Tôi quen biết mấy người hả?”
Hắn nhớ lại ký ức của nguyên chủ, cũng không có tra được mình đã từng gặp qua hai người này.
"Tôi khuyên anh một câu, không nên mạnh miệng, nếu không anh gánh không nổi hậu quả đâu.” Ánh mắt Phạm Ngọc Kinh đầy vẻ bễ nghễ, giọng nói lạnh lùng: "Anh vừa mới bán thức ăn sủng thú cho một ông lão, gọi là Nham Chu Quả gì đó, bên trong đó có trộn thứ gì vào?”
"Đúng thế.” Phạm Tiểu Ngư hai tay chống nạnh, rất lạnh lùng nói.
Vừa nghe mấy chữ Nham Chu Quả, Tô Bình đã nghĩ ra ngay, lại nhìn tư thái của hai người này thì hắn lập tức hiểu hết mọi chuyện rồi: "Mấy người đang nghi ngờ tôi động tay động chân vào thức ăn?”
Sắc mặt Tô Bình lạnh xuống, những thức ăn cho sủng thú là hắn dùng mạng để hái, thế mà bị người khác nghi ngờ?