Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn chợt vang lên âm thanh của hệ thống, từ trước đến nay âm thanh hệ thống vốn lạnh nhạt tự nhiên mà giờ phút này lại lạnh lùng lạ thường, thậm chí còn có cảm giác tức giận mơ hồ.
[Nhiệm vụ tạm thời: Cửa hàng của chúng ta bị nói xấu một cách vô lý, xin kí chủ chứng minh trong sạch, chứng minh thực phẩm cho sủng thú tuyệt đối không có vấn đề gì, giữ gìn nguyên vẹn danh dự cho cửa hàng!]
[Nhiệm vụ thành công được thưởng: Một lần tùy ý tiến vào vị diện gieo trồng, cùng với một lần vô hạn tử vong, thời gian được vào là năm ngày!']
[Nếu nhiệm vụ thất bại: Khấu trừ 10 điểm năng lượng của kí chủ!]
"Hả?”
Tô Bình sững sờ.
Rõ ràng lại có nhiệm vụ tạm thời?
Hơn nữa phần thưởng lại là tùy ý đi vào vị diện trồng trọt cùng với không hạn chế tử vong?
Lúc trước, Tô Bình không biết quý vàng ngọc, về sau có hối hận cũng không kịp, không nghĩ được là bây giờ lại có cơ hội nhận được đãi ngộ như vậy. Đây chính là cơ hội có thể đào tạo bất kỳ một sủng thú cấp thấp nào thành cực phẩm nha!
Trong lúc Tô Bình còn đang hưng phấn tiếp nhận nhiệm vụ, Phạm Tiểu Ngư đã giơ tay đập xuống mặt quầy, vẻ mặt giận dữ: "Nếu anh bán hàng không có vấn đề, làm sao có thể khiến cho một con sủng thú không muốn ăn lại ăn không ngừng? Anh tốt nhất là nên thành thật khai báo đi!”
"Khai báo?” Tô Bình đã lấy lại tinh thần, nhìn bàn tay đối phương đập xuống mặt quầy, hàng lông mày hơi giật một cái, bên trong đôi mắt lóe lên một tia hàn ý, nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế. Hai người trước mắt rõ ràng là chiến sủng sư, hắn căn bản không phải là đối thủ của người ta.
[Kí chủ không cần phải lo lắng, ở bên trong cửa hàng, không có bất kỳ vật gì có thể uy hiếp đến sinh mệnh của ký chủ, đối với kẻ có sát ý, hết thảy đều gạt bỏ, ngay cả Thái Cổ Thần Ma giáng lâm!] Trong đầu Tô Bình chợt xuất hiện giọng nói lạnh như băng của hệ thống, lộ ra tự tin tuyệt đối.
Tô Bình hơi ngẩn ra, không nghĩ tới cửa hàng sủng thú còn có năng lực như vậy, điều này chẳng phải nói, cửa hàng là nơi an toàn nhất đối với hắn?
Có hệ thống cam đoan, Tô Bình cũng cảm thấy bớt lo hơn, ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn hai người trước mặt, sau đó dõng dạc nói: "Hai người nói bên trong thức ăn cho sủng thú của tôi có trộn lẫn thứ không tốt vào, thế trong tay hai người có chứng cứ gì không?”
"Chứng cứ?” Đôi mắt Phạm Ngọc Kinh lóe lên vẻ lạnh lẽo, nói: “Lời nói của tôi chính là chứng cứ, anh có tin tôi lập tức để người của hiệp hội thức ăn cho sủng thú tới kiểm tra, để bọn họ đóng cửa hắc điếm này của anh không?”
Tô Bình hơi nhíu mày. Hắn cũng không sợ hiệp hội thức ăn cho sủng thú kiểm tra, dù sao thứ hắn thu thập cũng là thức ăn cho sủng thú, tự nhiên không có vấn đề gì cả.
Có điều, nếu bị hiệp hội thức ăn cho sủng thú kiểm tra, quá trình rất rườm rà, khó tránh khỏi sẽ gây ảnh hưởng đến việc buôn bán cũng như tổn hại danh dự của cửa hàng, chuyện này là cực kỳ bất lợi với việc hắn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.
"Anh, mau nhìn xem, đây quả nhiên là hắc điếm.” Lúc này, Phạm Tiểu Ngư đã chú ý tới đông đảo nhóm thức ăn cho sủng thú được đặt ở trên quầy, khi thấy giá niêm yết lập tức kinh hô nói.
Phạm Ngọc Kinh đưa tầm mắt nhìn qua, sắc mặt lập tức âm trầm: "Không nghĩ tới hắc điếm ở khu ngoại thành lại phách lối như vậy, quả nhiên là địa phương không có vương pháp quản chế.”
"A.” Tô Bình cười lạnh: "Giá đắt thì nói là hắc điếm, mua không nổi cũng đừng mua, chớ ăn không nổi lại chạy tới nói xấu người khác. Hàng tôi bán đều là hàng đẹp giá rẻ, tiền nào của nấy, tuyệt đối công bằng!”
"Ăn không nổi?” Phạm Tiểu Ngư bị chọc giận mà bật cười. Coi như giá tiền này có đắt hơn gấp mười lần nữa, đối với bọn họ cũng chỉ là một chút tiện tay mà thôi, lại dám nói bọn họ ăn không nổi?
Với lại, rõ ràng là mấy mặt hàng này đắt hơn thức ăn cho sủng thú bình thường gấp mười lần, còn nói là hàng đẹp giá rẻ?
"Tiền nào của nấy sao? Tôi cũng muốn biết anh bán thứ kia giá 20 ngàn tệ thì có tác dụng gì, chẳng lẽ ăn xong có thể trường sinh bất lão?” Phạm Tiểu Ngư giận quá thành cười.
Tô Bình thản nhiên nói: "Mới 20 ngàn tệ đã đòi trường sinh bất lão, cô nghĩ cái rắm gì vậy?”
"Anh!” Đôi mắt đẹp của Phạm Tiểu Ngư trừng to, lập tức nổi giận nói: "Anh nói lại lần nữa xem?
"Chẳng lẽ không phải?” Tô Bình nhún vai.
"Xúc phạm em gái tôi, tôi muốn anh chết.” Ánh mắt Phạm Ngọc Kinh trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên gã ra tay, năm ngón tay như thiểm điện chụp vào cổ Tô Bình.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một cảm giác vô cùng nguy hiểm nổi lên trong lòng. Tình thế nguy cấp tuyệt không cho phép Phạm Ngọc Kinh nghĩ nhiều, đột nhiên một tiếng răng rắc truyền ra, có cảm giác cánh tay của gã vừa phải thừa nhận một loại lực lượng áp bách nào đó, bỗng nhiên gãy từ chỗ khuỷu tay, xương cốt vỡ vụn.
Cơn đau nhức kịch liệt trong nháy mắt đánh tới, Phạm Ngọc Kinh hít một hơi lạnh vào miệng, nhanh chóng rút lui mấy bước, kéo dài khoảng cách cùng Tô Bình.
"Anh hai?” Hết thảy mọi chuyện phát sinh biến hóa quá nhanh, Phạm Tiểu Ngư vốn đang tức giận chỉ nhìn thấy anh hai ra tay muốn giáo huấn đối phương, lại đột nhiên cả người lui lại, tựa như vừa bị cái gì đánh trúng.