Tiệm Sủng Thú Siêu Thần

Chương 34. Nắm Đấm Lớn Chính Là Đạo Lý!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khi thấy cánh tay Phạm Ngọc Kinh bị bẻ gãy, Phạm Tiểu Ngư quá sợ hãi, anh hai của cô là nhân vật bậc nào, là người đã sớm tốt nghiệp tiến vào chiến đội chiến sủng sư cường đại, thực lực vượt xa cô, giờ phút này thế mà bị phế cái cánh tay?

Tô Bình thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc, trong lòng lặng yên thở phào nhẹ nhõm, hệ thống quả nhiên ngưu bức, nói được thì làm được.

"Nếu không phải nể tình anh không có sát ý, lần này không chỉ đơn giản phế bỏ của anh một cánh tay thôi đâu.” Tô Bình cười lạnh nói.

Hắn ở vị diện bồi dưỡng cũng coi như đã chết hơn trăm lần, nên có lực cảm ứng cực kỳ nhạy cảm đối với sát ý, lúc trước Phạm Ngọc Kinh chỉ muốn giáo huấn hắn một trận, không có sát tâm, cho nên hệ thống không trừng trị nghiêm trọng lắm.

"Là anh ra tay?” Phạm Tiểu Ngư quay đầu, trong mắt đã có chút khiếp sợ nhìn Tô Bình.

Có thể dễ dàng bẻ gãy một cánh tay của anh cô, đây là người thế nào?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Tô Bình chỉ chừng hai mươi tuổi, còn ít tuổi hơn anh cô, đây chẳng phải là nói thiên phú của Tô Bình còn mạnh hơn so với anh cô sao?

Phạm Ngọc Kinh cũng coi là người trải qua vô số khổ chiến, mặc dù cánh tay bị bẻ gãy đau nhức vô cùng, nhưng vẫn cắn răng nhịn được, vẻ chấn kinh trong mắt gã còn nhiều hơn Phạm Tiểu Ngư. Bởi trong nháy mắt vừa rồi, cảm giác nguy hiểm kia vẫn y nguyên như kim châm lưu lại trong lòng, khó mà xóa đi được.

Gã không chút nghi ngờ, vừa rồi chính mình mới dạo qua quỷ môn quan một lượt!

"Đến tột cùng thì anh là người nào?” Phạm Ngọc Kinh hít một hơi thật sâu, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng, có thể tuỳ tiện phế bỏ một cánh tay của mình, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, nhân vật như vậy tuyệt đối là thiên tài, so với những thiên tài chói mắt trong Liên Bang thì cũng không thua kém chút nào, tuyệt sẽ không phải hạng người vô danh!

"Như anh thấy đấy, tôi chỉ một người bình thường, ông chủ cửa hàng sủng thú.” Tô Bình lạnh nhạt nói: "Hiện tại, tôi nghĩ chúng ta có thể trao đổi bình đẳng rồi nhỉ?”

Sắc mặt Phạm Ngọc Kinh biến đổi không ngừng, sau đó gã trầm giọng nói: "Chúng tôi không có ý mạo phạm, chỉ là việc này có liên quan đến thân nhân, cho nên có chút nóng nảy.”

"Ha ha.”

Tô Bình cười khẽ. Nhưng trong lòng hắn đang thở dài. Quả nhiên, có thực lực mới có quyền nói chuyện, nếu không người ta căn bản lười nghe mình giải thích, nắm đấm lớn chính là đạo lý, kể cả khi trong lời nói là sai!

"Vừa rồi không phải anh hỏi tôi thứ này có tác dụng gì sao?” Tô Bình lạnh nhạt nói: "Vật này gọi Thất Thải Phật Tâm Diệp, được xem như một loại thức ăn cho sủng thú, nhưng thuộc về loại thức ăn cho sủng thú chỉ sử dụng một lần duy nhất, hiệu quả duy nhất đó là có thể dẫn dắt linh tính của sủng thú, từ đó đề cao ngộ tính của sủng thú.”

"Khải linh ư?” Phạm Ngọc Kinh nghe xong lập tức biến sắc.

Phải biết rằng, thứ có thể khải linh nào không phải từ 100 ngàn tệ trở lên?

Thế mà nơi này chỉ bán 20 ngàn tệ?

Phạm Tiểu Ngư đang đỡ lấy anh mình cũng có chút ngẩn người, không nghĩ tới cây thực vật loè loẹt này lại là bảo vật khải linh.

"Thất Thải Phật Tâm Diệp này có thể dẫn dắt sủng thú đẳng cấp gì?” Phạm Ngọc Kinh nghi vấn hỏi.

Giờ phút này, gã đã không còn xem ông chủ cửa hàng này là thương nhân lòng dạ hiểm độc nữa, thử hỏi có thương nhân lòng dạ hiểm độc nào có thể thần không biết quỷ không hay đánh gãy một cánh tay của gã?

Tô Bình nhún vai nói: "Dưới Vương Thú đều có tác dụng.”

"Ách..." Hai anh em nhà họ Phạm lập tức trợn mắt líu lưỡi.

Dưới Vương Thú đều có tác dụng?

Điều này chẳng phải là nói mạnh mẽ như sủng thú cấp 9 cũng có tác dụng?

Bảo vật có thể để cho sủng thú cấp 9 khải linh, đây là khái niệm gì? Đừng nói 100 ngàn tệ, chính là hơn triệu cũng không mua được!

Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai anh em này nhìn về Tô Bình đều có chút quái dị, nếu nói người này là lừa đảo, thì thực lực đối phương lại mạnh đến quá phận, thực lực như vậy không cần thiết đi lừa đảo. Nhưng muốn nói đối phương không phải lừa đảo... thì ai sẽ ngốc như vậy, bảo vật đỉnh cấp chỉ bán với giá 20 ngàn tệ?

Nhìn thấy ánh mắt cổ quái của hai anh em này, khóe miệng Tô Bình thoáng co rúm một cái, trong lòng cũng đau lòng vô cùng, làm sao hắn không biết cái giá 20 ngàn tệ kia hoàn toàn là giá của rau cải trắng, cũng chỉ có hệ thống tài đại khí thô mới có thể nhận định một loại giá cả “Hợp lý” như vậy mà thôi.

"Lúc trước tôi đã nói cửa hàng chúng tôi chuyên bán hàng đẹp giá rẻ, tuyệt đối công bằng.” Tô Bình không thay đổi sắc mặt nói.

Hai anh em trước mặt chợt chìm vào im lặng không biết nói sao.

Nếu đúng như Tô Bình nói thì đâu chỉ là hàng đẹp giá rẻ? Đơn giản là bán đổ bán tháo mà!

Hai anh em lập tức liếc mắt nhìn nhau, mặc dù chấn kinh trước thực lực của Tô Bình, nhưng đối với chuyện này, trong lòng bọn họ vẫn có chút mơ hồ.

Tô Bình nhìn ra hai người không tin, khẽ nhíu mày, bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì, thần sắc lạnh nhạt nói: "Nếu như hai người không tin thì chỗ này của tôi có một vật có thể nghiệm chứng suy đoán của hai người.”

"Là cái gì?” Phạm Tiểu Ngư nghi ngờ nói.