Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Xung quanh Nhị Hà Trấn có những ngọn núi mà người dân địa phương gọi là Vân Nghiễn.
Núi non trùng điệp, mây mù bao phủ, có những đỉnh núi cao vút tận trời, dường như chạm vào cả bầu trời.
Hai con tuấn mã màu đỏ thẫm vô cùng dũng mãnh, phi nước đại vào trong núi, những vũng bùn lầy lội không hề gây cản trở cho chúng.
Lâm Phàm giữ vẻ mặt bình thản, hai chân ghì chặt, nắm lấy dây cương nhìn thẳng về phía trước.
Hắn thực sự muốn nói với Chu Minh Nhạc, ta không biết cưỡi ngựa đâu, nhưng thân là quán chủ võ quán, sao có thể nói ra những lời mất mặt như vậy? Chỉ có thể cố gắng chịu đựng, mặc cho hai quả trứng xóc nảy lên xuống.
Có chút không quen, nhưng mà vẫn ổn.
"Chu huynh, ngươi đã từng thấy qua yêu ma chưa?" Lâm Phàm tưởng tượng trong đầu hình dáng của yêu ma, móng vuốt sắc bén, thân hình cường tráng hùng dũng đủ màu sắc, đôi mắt to như đèn lồng, miệng đầy răng nhọn hoắt dính đầy chất nhầy.
Phải, đây chính là yêu ma trong tưởng tượng của hắn.
"Gặp một lần thôi, nhưng cả đời đều khó mà quên được." Chu Minh Nhạc nói.
"Dáng dấp thế nào?"
Hỏi rõ ràng trước cũng tốt, để khi thật sự gặp phải, không đến mức bị vẻ ngoài của yêu ma làm cho kinh hãi.
"Khó mà nói lắm, yêu ma dạng nào cũng có, mà lại thực lực yêu ma rất mạnh, theo ghi chép đến nay, yêu ma yếu nhất cũng có tu vi võ đạo Khí Huyết cảnh nhị trọng." Chu Minh Nhạc không khỏi cảm khái, hắn là người có chút không có thiên phú võ đạo, tu luyện bao nhiêu năm mới miễn cưỡng đạt đến Khí Huyết cảnh nhị trọng.
Nhưng yêu ma sau khi thành niên, đã có thực lực như vậy rồi, nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ.
Nghe những lời này, Lâm Phàm cảm thấy đây chính là ưu thế bẩm sinh của yêu ma, thân thể cường tráng, tốc độ cực nhanh, khí huyết hùng hậu, người bình thường gặp phải yêu ma chỉ có một con đường chết.
Lúc này trong núi, mấy thành viên Võ Các mặc y phục Phi Vân màu đen, tay cầm đao đang phục kích giữa rừng núi. Vẻ mặt bọn hắn lạnh lùng, đao trong tay ánh lên hàn quang, tầm mắt khóa chặt phía trước.
Đột nhiên, khi bọn hắn nghiêng người, hiện ra một bóng đen nhanh như chớp, một thành viên bên cạnh kinh hãi, vung đao ngăn cản. Âm vang một tiếng, hàn quang lóe lên, trường đao bị lợi trảo chặt đứt, yêu ma nhe răng cười vung trảo, mạnh mẽ xé rách một mảng lớn máu thịt từ bụng thành viên kia.
Tốc độ Yêu ma ẩn núp quá nhanh, lặng yên không một tiếng động, khiến không ai kịp phản ứng, những thành viên còn lại quá sợ hãi.
"Đừng hoảng hốt, bày trận!" Hàn Phi mặt trầm xuống, quát lớn.
Năm thành viên còn lại đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nghe theo lệnh của Hàn Phi, bọn hắn nhanh chóng vây lại một chỗ, đồng thời kéo đồng đội bị thương ra phía sau.
Thành viên bị thương mồ hôi đầm đìa, vội vàng móc từ trong ngực ra một lọ thuốc, xé mở quần áo ở bụng rồi rắc thuốc bột lên vết thương.
"Xì xì xì!"
Tên này phát ra tiếng rên đau đớn, từ vết thương bốc lên khói đen.
"Lợi trảo của yêu ma này có độc, các ngươi cẩn thận." Hắn nhắc nhở đồng đội.
Hàn Phi không ngờ yêu ma xuất hiện ở Nhị Hà Trấn lại có độc, tin tức mà Nhan đại nhân truyền về là hung phạm Ân Cực cấp Ất xuất hiện, bên người có khả năng đi theo yêu ma. Vì vậy các thành viên Võ Các xuất động, bắt đầu tìm kiếm dấu vết của yêu ma.
Tổng cộng có bốn tổ đội, phân tán tìm kiếm, không ngờ tổ đội của bọn hắn lại gặp yêu ma.
Bọn hắn vừa mới bắn tín hiệu pháo hoa, nhưng không biết những tổ đội khác phải bao lâu mới đến được đây, bất kể thế nào, tuyệt đối không thể bỏ qua yêu ma, bằng không những người dân rời khỏi thành trấn xung quanh sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc Vân Thành vốn đã là một nơi xa xôi, một địa phương nhỏ, không phải là đại đô thị nơi yêu ma thường xuyên xuất hiện, cho nên bọn hắn đặc biệt coi trọng việc có yêu ma xuất hiện ở những nơi như này.
"Chỉ có mấy tên võ đạo các ngươi sao? Xem ra tên Ân Cực đần độn kia bị các ngươi giết rồi."
Yêu ma đang nói chuyện có đầu sói, nhưng lại đứng thẳng đi lại như người, toàn thân nó mọc những sợi lông như kim loại phát sáng. Thân thể ẩn sau lớp lông cường tráng, tràn đầy sức mạnh lúc nào cũng có thể bộc phát.
Lang yêu nhếch môi, để lộ những chiếc răng nhọn lấp lánh hàn quang, nhìn kỹ còn có thể thấy kẹp giữa kẽ răng của nó là máu thịt còn sót lại.
"Lên!"
Hàn Phi không nhiều lời vô nghĩa, bước lên một bước, cầm đao vung chém. Lưỡi đao va chạm vào lợi trảo của Lang yêu, bộc phát ra tiếng leng keng chói tai, tia lửa bắn tung tóe.
Lang yêu không sợ Hàn Phi, dựa vào thân thể cường tráng cùng lực lượng kinh người của yêu ma để ép Hàn Phi phải lui, ngay khi nó thừa cơ muốn xông lên thì cúi đầu xuống, phát hiện phần eo bị một sợi xích sắt to bằng ngón tay cái quấn chặt.
Hai thành viên thấy yêu ma bị trói, lập tức quấn xích sắt quanh một cái cây lớn bên cạnh.
Hàn Phi thấy vậy không chút do dự, khẽ gầm một tiếng, khí huyết bùng nổ, nhảy lên một cái như Đại Bằng giương cánh, giơ cao đao muốn một đao đánh chết yêu ma.
Năm người còn lại cũng cầm đao, từ các hướng khác nhau xông tới, quyết tâm chém giết yêu ma tại chỗ.
"Rống!"
Lang yêu cuồng hống, túm lấy hai sợi xích sắt khóa chặt phần eo, cơ bắp cánh tay bành trướng, đột nhiên phát lực liên tiếp nhổ tận gốc hai cây đại thụ ở hai đầu, lập tức xoay tròn tại chỗ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hai cây đại thụ bị Lang yêu đùa nghịch như Phong Hỏa Luân, các thành viên Võ Các tiếp xúc thân mật với đại thụ, thân thể bị đụng trúng liền khí huyết cuồn cuộn, tại chỗ phun máu, trong nháy mắt mất đi năng lực chiến đấu.
Thấy cảnh này, trong lòng Hàn Phi kinh hãi, nhưng lúc này đao của hắn đã vung xuống, ngay khi hắn cho rằng có thể một đao bổ trúng đầu Lang yêu.
"Ngươi muốn làm gì?" Lang yêu hai tay chụm lại, kẹp chặt thân đao vào lòng bàn tay.
Hàn Phi định rút đao, phát hiện lưỡi đao bị kẹp chặt không nhúc nhích, Hàn Phi kinh nghiệm chiến đấu phong phú, liền không chút do dự buông tay, dùng chưởng đổi quyền, đánh về phía Lang yêu.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng quyền đánh trúng, phát ra âm thanh trầm muộn, hắn không dám chút lưu thủ nào, chỉ muốn bạo phát toàn bộ kình đạo của bản thân.
Oanh!
Lang yêu bị đánh bay ngược ra, rơi xuống mặt đất, con đao bị kẹp kia xoay tròn mấy vòng trên không trung, cắm vào mặt đất.
Hàn Phi thở hổn hển, điều chỉnh khí tức, khi đối mặt Lang yêu, nói không khẩn trương là giả.
Hắn rút đao lên, cảnh giác từng bước một đi đến hướng phía Lang yêu, không biết tình huống của Lang yêu như thế nào, mấy quyền vừa rồi có làm Lang yêu trọng thương hay không.
"Ha ha... ha ha ha." Lang yêu nằm dưới đất cười lớn.
Hàn Phi dừng bước lại, vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu nhìn về phía những đồng liêu bị thương nặng đang nằm dưới đất, "Các ngươi đi trước đi, để ta chặn nó lại."
Lang yêu chậm rãi đứng dậy, vặn vẹo cái cổ, phát ra tiếng nổ lốp bốp kinh khủng.
"Lũ võ đạo loài người các ngươi quá yếu, không đau không ngứa, đến một chút đau đớn cũng không có."
Lang yêu lau sạch máu trên khóe miệng, đôi mắt dữ tợn kinh khủng gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Phi, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí khiến thú tính trong người nó sôi trào.
"Ô..." Lang yêu há miệng gầm nhẹ, phát ra khí tức thô bạo, gân xanh trên cánh tay cùng đùi bành trướng lên.
Hàn Phi hô hấp trầm muộn, hắn biết yêu ma có tính đặc thù, khi bạo phát ra thú tính thì thực lực yêu ma sẽ tăng vọt.
"Ta muốn nuốt trái tim của ngươi."
Lang yêu chậm rãi ngồi xổm người xuống, khi lực lượng tích súc đến trình độ nhất định thì đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hung lệ dường như lấp lánh hung quang, bịch một tiếng, mặt đất lõm xuống hai hố chân.
Tinh thần Hàn Phi căng cứng, đem đao chắn ngang trước mặt, tốc độ Lang yêu quá nhanh, khiến hắn nhất thời không biết làm sao đánh trả.
Lang yêu vung ra lợi trảo, cự lực ép cong lưỡi đao.
Răng rắc!
Thân đao vỡ tan.
Phốc phốc!
Mảnh vỡ sắc bén khảm vào trong máu thịt.
Ầm!
Hàn Phi bị trọng thương, bay ngược ra sau, rơi xuống đất lăn lộn mấy vòng, không nhịn được há miệng phun ra máu tươi, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, ảm đạm một mảnh.
"Một cái, hai cái... sáu cái, bảy cái, nói đi nói lại cuối cùng vẫn phải dựa vào lão tử, Ân Cực phế vật kia nói muốn tìm trái tim võ đạo tươi mới cho lão tử, một đi không trở lại, lại để lão tử ở đây đợi lâu như vậy."
Lang yêu liếm thử răng nhọn, có lẽ là món ngon đang chờ đợi trước mắt, khiến nước miếng nó tuôn ra ào ào.
Hàn Phi giãy dụa đứng dậy, nhưng một kích vừa rồi đã rút hết tất cả khí lực của hắn.
Tuyệt vọng, triệt để tuyệt vọng, không còn bất kỳ hy vọng nào, chỉ hi vọng đồng đội có thể sớm một chút chạy tới nơi này.
Nhưng vào lúc này, truyền đến một giọng nói ngạc nhiên.
"Đây là yêu ma sao?"
"Không phải là một con chó sao?”