Ta Chết Đi, Các Đệ Tử Trở Nên Hung Hãn

Chương 16. Tên Này Cũng Có Chút Bản Lĩnh, Sống Đến Giờ Mới Hay

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, tiếng hí vang vọng vào tai Lang yêu.

Lang yêu dừng bước, xoay cái đầu dữ tợn, ánh mắt khát máu nhìn về phía hai người cưỡi ngựa đến.

"Lại có hai tên muốn chết nữa.” Trong đầu Lang yêu lướt qua những kiểu chết của Lâm Phàm, ít nhất có chín loại.

Hàn Phi chống đỡ thân thể, tầm mắt nhìn sang, hai bóng người cưỡi tuấn mã màu đỏ thẫm, thong thả đến gần. Phát hiện người vừa tới không phải là người của Võ Các, ngọn lửa hy vọng vừa mới nhen nhóm lại tan vỡ.

Lang yêu rất mạnh.

Bản thân hắn là Khí Huyết cảnh tứ trọng, giao thủ cùng Lang yêu nhìn như có qua có lại, nhưng hắn hiểu rõ thực lực giữa mình và Lang yêu có chênh lệch rất lớn.

Những thành viên ngã xuống đất, nội tâm cũng có chung suy nghĩ với Hàn Phi, sự khủng bố của Lang yêu đã ăn sâu vào nội tâm bọn hắn.

Đừng nhìn bọn hắn là thành viên Võ Các mà cảm thấy sẽ thường xuyên đối mặt với yêu ma.

Thực tế số lần bọn hắn từng thấy yêu ma có thể đếm trên đầu ngón tay, thông thường, phần lớn Võ Các phụ trách việc bình xét cấp bậc các võ quán, huấn luyện đối phó yêu ma cũng dùng yêu ma giả để thay thế.

Cho nên khi đối diện với yêu ma chân thật cùng yêu ma giả, suy nghĩ trong lòng là khác nhau.

"Các ngươi mau đi đi, đầu Lang yêu này rất mạnh!" Hàn Phi cố gắng gượng một hơi, quát.

Lâm Phàm nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ lưng ngựa cùng quần áo của mình, nhìn như là vuốt quần áo, kỳ thực là để giảm bớt cảm giác áp bách ở hai quả trứng, dù sao cưỡi ngựa xóc nảy thật khó chịu.

Sau đó Lâm Phàm từng bước một đi về phía Lang yêu, tầm mắt đánh giá yêu ma trước mắt.

"Không tệ, không tệ, yêu ma đi lại giống người, nhìn thật có điểm dọa người, chẳng qua là với bộ dáng này thì có lẽ bản quán chủ không có sợ hãi chút nào." Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm gặp yêu ma, muốn nói không ngạc nhiên thì chắc chắn là giả. Hắn phát hiện yêu ma khí huyết hùng hậu, cường độ thân thể cực cao, lực lượng bộc phát tuyệt đối hết sức kinh người.

Chu Minh Nhạc đã rút đao ra khỏi vỏ, trong lòng bàn tay nắm chặt chuôi đao toàn là mồ hôi, với tu vi võ đạo của hắn, tuyệt đối không phải là đối thủ của con yêu ma này.

Nhưng bất kể có phải là đối thủ hay không, hắn đều phải dũng cảm đối mặt.

"Trên người ngươi có khí tức của Ân Cực." Lang yêu hít hít mũi.

"Mũi thính đấy, mũi chó đúng là linh mẫn, ngươi nói Ân Cực là cái tên ăn cơm không bao giờ trả tiền kia đúng không, yên tâm đi, hắn đã bị bản quán chủ đánh chết rồi." Lâm Phàm cười nói

"Đồ phế vật." Lang yêu không quan tâm đến cái chết của Ân Cực, đối với nó, Ân Cực chỉ là một con sủng vật nó nuôi dưỡng mà thôi. Khi muốn ăn tim võ phu, nó lại lười biếng động thủ thì sẽ sai Ân Cực đi chạy việc.

Nghĩ đến những lời này mà Lâm Phàm vừa nói, Hàn Phi không khỏi giật mình, hắn biết Ân Cực xuất hiện ở Nhị Hà Trấn, sau này bị quán chủ Lâm Thị võ quán giết chết.

Tu vi Ân Cực không yếu, cảnh giới võ đạo đạt đến tứ trọng.

"Các hạ là Lâm quán chủ Lâm Thị võ quán ở Nhị Hà trấn?" Hàn Phi hỏi.

"Đúng vậy."

Lâm Phàm lạnh nhạt gật đầu, hắn bị nhận ra, xem ra danh tiếng của mình cũng là vang xa, đã truyền đến tai phần lớn người trong Võ Các.

Những thành viên Võ Các bị thương nặng xung quanh đồng loạt kinh ngạc.

"Hắn là Lâm quán chủ?"

"Ta nghe Nhan đại nhân nhắc qua, tuổi còn trẻ mà cảnh giới võ đạo lại không tầm thường."

"Vậy chúng ta có hy vọng rồi."

Tốt, chính là loại cảm giác này, trong lòng Lâm Phàm sảng khoái không thôi.

"Lâm quán chủ phải cẩn thận, đầu yêu ma này có độc ở móng vuốt, bây giờ lại càng là thú tính bùng nổ, Khí Huyết cảnh tứ trọng như ta cũng không phải là đối thủ." Mà sau khi có được câu trả lời chính xác, Hàn Phi vốn đang tuyệt vọng thì bây giờ lại bắt đầu có hy vọng, khó nhọc nói.

Hắn nói ra những thông tin mình biết, chính là hy vọng Lâm quán chủ có thể cẩn thận một chút.

Chẳng qua là hắn không nói thì thôi, ngay khi vừa nói ra, Chu Minh Nhạc đứng bên cạnh bỗng nhiên có chút hoảng.

Cái gì?

Các ngươi nhiều người như vậy, thậm chí ngươi cũng là Khí Huyết cảnh tứ trọng mà đều không qua nổi con yêu ma này, bây giờ chỉ dựa vào ta và Lâm quán chủ thì làm sao chơi nổi?

Lại nhìn xem, phát hiện yêu ma toàn thân trên dưới hoàn hảo như lúc ban đầu, căn bản là không có bị thương thế này chẳng phải là quá đề cao bản thân và Lâm quán chủ quá rồi sao?

Sắc mặt Lâm Phàm vẫn như thường, nhưng trong lòng nghi hoặc vạn phần, Khí Huyết cảnh tứ trọng mà còn bị đánh thành bộ dạng này, mà hiện tại mình cũng là tứ trọng, thế này sẽ không có vấn đề gì chứ?

Hắn bình tĩnh đến đây, nguyên nhân chủ yếu là vì Đại Xuân không thể mô phỏng, điều đó đã nói rõ mình sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Lâm Phàm coi việc có thể mô phỏng là một loại tín hiệu dự báo nguy hiểm từ trước.

Chờ đã...

Mình là Khí Huyết cảnh tứ trọng không sai, nhưng tứ trọng cũng có phân chia cao thấp.

Khi kéo Khai Bia Chưởng lên đến viên mãn, tốc độ khí huyết đã tăng lên rất nhiều, sau đó lại có được bí kỹ Khai Bia Chưởng Hỗn Nguyên Cửu Trọng, càng là đạt đến tầng cửu trọng, bước vào Khí Huyết cảnh tứ trọng, độ hùng hậu khí huyết bản thân đã sớm xảy ra biến chuyển nghiêng trời lệch đất.

"Qua giao thủ có thể thấy rõ cảnh giới của Ân Cực.

Ân Cực bị bản thân đuổi đánh bầm dập, đến sức phản kháng cũng không có.

Tương tự yêu ma không tu luyện võ học, chỉ dựa vào thiên phú chủng tộc để có thể tranh đấu với võ giả. Con Lang yêu này lại đánh cho bọn hắn thê thảm như vậy, e rằng thực lực của nó đã đạt tới Khí Huyết cảnh ngũ trọng, ở tốc độ và lực lượng, nó đủ sức nghiền ép đối phương.

Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lâm Phàm hoàn toàn yên tâm, muốn giao thủ với yêu ma, đương nhiên không thể lộ ra chút sợ hãi nào.

"Yên tâm đi, trong lòng bản quán chủ nắm chắc." Lâm Phàm đưa tay về phía bên cạnh, "Đưa đao cho ta."

Chu Minh Nhạc đưa đao cho Lâm Phàm, phát hiện trên mặt đất còn một thanh đao, liền quả quyết nhặt lên nắm chặt, "Lâm quán chủ, đợi lát nữa ta sẽ đánh úp mặt bên, thu hút sự chú ý của yêu ma, đến lúc đó."

Lời còn chưa dứt đã bị Lâm Phàm ngắt lời.

"Không cần, cảnh giới võ đạo của ngươi còn yếu, không phải đối thủ của yêu ma này, giao cho một mình ta là được." Lâm Phàm nói.

"Đám phế vật của Võ Các còn không làm tổn thương được ta, một cái quán chủ dã kê như ngươi thì có thể làm gì?" Lang yêu tựa hồ nghe được chuyện tiếu lâm, nhịn không được cười lớn.

Lâm Phàm cầm đao, quả quyết xông về phía yêu ma, hắn không biết múa đao, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn vung đao, mục đích dùng đao là để xem thử con yêu ma này có đủ cứng rắn hay không.

"Tốt, tốt, muốn tìm cái chết cũng không cần phải vội vã như vậy." Lang yêu cười lạnh.

"Ai chết ai sống còn chưa biết, ngươi dám làm loạn ở Nhị Hà Trấn, chính là không nể mặt ta, chết đi cho ta."

Lâm Phàm vung đao chém về phía cổ Lang yêu, lưỡi đao chưa đến, đao kình đã mang đến uy hiếp cho Lang yêu.

Lang yêu dùng lợi trảo nghênh đón, đao và trảo va chạm tóe ra một chuỗi tia lửa chói mắt.

Răng rắc!

Trường đao bị vồ nát, mảnh vỡ lưỡi đao bắn tung tóe, phốc phốc cắm vào cây cối xung quanh.

"Móng vuốt thật sắc bén." Lâm Phàm mặt không đổi sắc, ném đi chuôi đao, song chưởng vỗ tới, mỗi một chưởng đều cuốn theo chưởng kình kinh người, âm bạo trận trận vô cùng nặng nề.

Trong chớp mắt, một người một yêu ma đã giao thủ hơn mười chiêu.

Trong khi giao đấu, Lâm Phàm thấy được sự lợi hại của yêu ma, một chưởng đánh trúng dưới sườn Lang yêu, lại chỉ khiến nó thổ huyết mà thôi, trong khi lợi trảo của nó lại có thể xé nát núi đá.

Lang yêu muốn dùng lợi trảo xé nát bàn tay của đối phương, nhưng nó không ngờ chưởng pháp của đối phương lại tinh diệu đến vậy, mỗi lần đều khéo léo tránh né lợi trảo, lại oanh kích vào thân thể nó.

Khí huyết thật hùng hậu, hai tay Lang yêu hơi run rẩy, ý nghĩ nuốt trái tim của đối phương càng tăng vọt. Có được trái tim khí huyết hùng hậu như vậy, tuyệt đối là mỹ vị, thậm chí là vật đại bổ.

"Thật mạnh"

Chứng kiến trận chiến, Hàn Phi hoa cả mắt, chưởng pháp của Lâm quán chủ quá tinh diệu, công thủ kiêm toàn, mỗi một chưởng đánh ra đều cực kỳ mạnh mẽ.

Nếu đổi lại là hắn, hắn cảm giác mình chỉ sợ không trụ nổi mười chiêu, hắn xem Lâm quán chủ thi triển chưởng pháp, chỉ cảm thấy vô cùng mượt mà, thông thuận vạn phần, đây tuyệt đối là đã tu luyện chưởng pháp đến cảnh giới đăng phong tạo cực.

Lúc này Lâm Phàm chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, giao thủ cùng yêu ma cường đại, cảm giác thật sự quá thoải mái.

Chưởng chưởng trúng đích, duy nhất tiếc nuối là cần phải tránh né lợi trảo của yêu ma, cho dù cho da thịt của Lâm Phàm rất cứng rắn, nhưng chung quy là thân thể máu thịt, nếu có thể luyện thành một môn hoành luyện võ học, đem cường độ thân thể tăng lên mấy cấp, còn cần phải lo lắng những điều này làm gì.

Song chưởng chống trời.

Lâm Phàm dùng song chưởng hất văng hai tay của Lang yêu, mà giờ khắc này, lồng ngực Lang yêu trống trải, bại lộ sơ hở.

Hỗn Nguyên Cửu Trọng Kình.

Cổ tay Lâm Phàm rung lên, khí huyết phun trào, cánh tay bị quần áo che giấu đột nhiên bành trướng, gân xanh trên cánh tay như Địa Long uốn lượn.

Nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào lồng ngực Lang yêu, nơi lòng bàn tay và lồng ngực Lang yêu tiếp xúc lóe lên một đạo sóng khí hình tròn.

Kình đạo cửu trọng như hồng thủy từ lòng bàn tay trút xuống, toàn bộ rót vào trong cơ thể Lang yêu.

Đối đãi kẻ địch, không quan trọng mạnh yếu, chỉ cần xuất thủ, chắc chắn phải toàn lực ứng phó.

Ầm!

Toàn thân Lang yêu chấn động.

Phốc!

Chưởng kình như cối xay thịt, lục phủ ngũ tạng của Lang yêu bị nghiền nát, giống như Ân Cực đã từng trải qua, phía sau lưng phồng lên đến cực hạn, trực tiếp nổ tung, máu thịt băm văng ra mười mấy mét, nhuộm đỏ cỏ dại xanh tươi.

Lâm Phàm thu tay lại, lòng bàn tay phải có một vết cào rách da, âm thầm vận lực, dùng khí huyết bức ra độc tính, sau đó đứng chắp tay, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, tầm mắt bình tĩnh nhìn thi thể Lang yêu.

"Cũng có chút bản lĩnh, có thể trụ được hơn mười chiêu trong tay Lâm mỗ.”