Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Lư phủ.
Thiện sảnh, một chiếc bàn tròn xa hoa được bày biện với nhiều món ăn tinh xảo, bên bàn có hai người, một là Lư lão gia, người còn lại có khuôn mặt vuông chữ điền, trên mép để một chòm râu dê, chính là quán chủ Vân Long võ quán, Bách Hạc Vân.
"Lư huynh tay nghề vẫn đỉnh như vậy, ngon quá, đúng là CMN ăn ngon quá trời ngon, nhất là món cá mè hấp này, quả nhiên là tuyệt nhất."
Bách Hạc Vân gắp từng miếng thịt cá, đưa liên tục vào miệng, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, vốn dĩ võ phu thô tục, trong chuyện ăn uống cũng vô cùng
hóng khoáng.
Lư lão gia tên là Lư Đại, khi còn chưa phất lên từng làm đầu bếp ở Mặc Vân Thành, sau này tự mình mở một quán rượu nhỏ, dựa vào tài giao thiệp hơn người cùng tay nghề tinh xảo, hắn gây dựng sự nghiệp ở Mặc Vân Thành, mở mấy chuỗi khách điếm, kiếm được đầy bồn đầy bát.
"Ha ha, Bách huynh thích là tốt rồi." Lư Đại cười đến mặt mày hớn hở, khác hẳn vẻ nghiêm nghị lúc trước với Trần quản gia.
Bách Hạc Vân này, từ khi Lư Đại còn làm đầu bếp đã quen biết, chớp mắt đã hơn hai mươi năm.
"Lư huynh mời ta đến đây, chắc chắn không chỉ vì ăn cơm, có chuyện gì cứ nói thẳng, chẳng lẽ là cái tên Chu Minh Sơn của Chu Thị võ quán không có mắt đắc tội Lư huynh?" Bách Hạc Vân hai ba miếng đã xới xong một bát cơm, đưa bát cho tỳ nữ bên cạnh, húp sạch rồi hỏi.
Trước đây Lư Đại chỉ là mở quán cơm, sở dĩ Chu Thị võ quán nể mặt ba phần là vì khi đó Lư Đại đã mời vài người quen là quán chủ võ quán đến dằn mặt, trợ uy, làm giảm nhuệ khí của Chu Thị võ quán.
"Không phải Chu Thị võ quán, mà là Lâm Thị võ quán đang nổi lên gần đây." Lư Đại khoát tay nói.
"Lâm Thị võ quán? Cái đó là cái thứ gì?" Bách Hạc Vân thực sự không biết.
Sau đó Lư Đại kể lại tình hình từng chi tiết một của Lâm Phàm, vừa nhận bát cơm đầy ắp, Bách Hạc Vân không vội ăn mà nhíu chặt mày, trầm tư.
Dựa theo những gì Lư Đại nói, có lẽ tên Lâm Phàm này tu vi võ đạo không yếu, nhưng hắn cũng không sợ, Lâm Thị võ quán còn chưa được xếp hạng, cho dù được xếp hạng cũng chỉ là võ quán cửu phẩm. Còn Vân Long võ quán là võ quán bát phẩm, hơn nữa hắn còn là cao thủ Khí Huyết cảnh ngũ trọng.
Đừng nói ở Nhị Hà Trấn, ngay cả ở Mặc Vân Thành, hắn cũng là một trong những hảo thủ.
Có thể bạo tung Ân Cực với Tồi Tâm Chưởng, ừm, có chút bản lĩnh, nhưng không đáng kể, Ân Cực kia chỉ là Khí Huyết cảnh tứ trọng mà thôi, gặp hắn cũng bị đánh cho tan nát.
Nhưng Bạch Hạc Vân không thể chỉ ăn một bữa cơm mà phải đắc tội với người khác, đúng không, người ta nói đều là đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, sớm muộn gì cũng chạm mặt, làm căng thẳng quá cũng không tốt.
"Bách huynh, đây là chút lòng thành của huynh đệ, xin hãy nhận cho." Lư Đại lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong tay áo
Bách Hạc Vân đang suy nghĩ thiệt hơn, khi thấy ngân phiếu, hai mắt sáng lên, nhất là khi thấy chữ ngàn lượng kia, hai mắt hắn càng sáng rực.
"Không được, không được, ngươi ta là huynh đệ, sao có thể ăn uống còn phải lấy tiền, tình nghĩa chúng ta hơn hai mươi năm, chút chuyện nhỏ này đâu cần như vậy." Bách Hạc Vân một tay từ chối, một tay mở túi ra, cho đến khi ngân phiếu rơi tọt vào trong túi, hắn mới ai da một tiếng, "Lư huynh à, ngươi hà tất phải thế, lần nào cũng khách khí như vậy, ngươi làm huynh đệ ta thật ngại quá, sau này còn dám đến đây vui chơi giải trí nữa không?"
"Bách huynh đừng khách khí, nghe nói Vân Long võ quán đang hướng tới võ quán thất phẩm, không biết đến khi nào thì thành công?" Trong lòng Lư Đại chửi thầm, nhưng nụ cười trên mặt vẫn xán lạn.
"Ai, khó lắm, muốn có tư cách được xếp hạng võ quán thất phẩm, phải tu thành bí kỹ. Huynh đệ ta công phu quyền cước mọi thứ đều tinh thông, chỉ là bí kỹ đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì." Bách Hạc Vân cũng có nỗi phiền muộn, sau đó khoát tay nói, "Không nhắc đến chuyện này nữa, Lư huynh nói xem, muốn huynh đệ ta giáo huấn tên họ Lâm kia thế nào?"
"Ta đã phái người đến gọi hắn, Bách huynh chỉ cần chấn nhiếp hắn một phen, để hắn về sau ở Nhị Hà Trấn nhìn thấy Lư mỗ, phải tràn đầy kính ý. Ta đời này cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ là hy vọng ai ai cũng kính ta ba phần." Lư Đại nói.
Khi còn làm đầu bếp, Lư Đại đã chịu đủ khinh khi, nên sau khi có tiền, liền muốn tìm lại tôn nghiêm đã mất.
"Chỉ thế thôi?"
"Đúng, chỉ thế thôi."
"Vậy dễ nói, việc này cứ giao cho huynh đệ, đảm bảo ngươi hài lòng."
"Vậy làm phiền Bách huynh."
"Ha ha ha..." Lư Đại cười lớn, vốn tưởng sự việc sẽ thêm phiền phức, hóa ra chỉ có vậy, kẻ có tiền đúng là dễ kiếm ăn mà.
Hiện tại Bách Hạc Vân thiếu tiền trầm trọng, bí kỹ tự mình không nghĩ ra được, nên định tốn tiền mời một vị tiền bối đến chỉ điểm, còn phải nâng cấp võ quán nữa. Vương Dược của Võ Các có năng lực rất mạnh, chỉ là muốn hắn tự tay thiết kế, số ngân lượng cần đến cũng không ít.
Tiền, tiền đây rồi.
"Lão gia, tên họ Lâm kia tới..." Lúc này, Trần quản gia vội vàng chạy vào.
Hắn còn chưa dứt lời đã có tiếng vọng đến:
"Nghe nói Lư lão gia thịnh tình mời Lâm mỗ đến phủ, Lâm mỗ mang theo đệ tử tới, đã bảo không cần thông báo, sao Lư lão gia lại phải tự mình ra đón tiếp, không cần thiết, thực sự không cần."
Lư Đại ngớ người.
Bách Hạc Vân cũng vậy, chậc, tiểu tử này hơi ngông cuồng.
Khó trách làm thần tài Lư huynh của ta tức giận đến vậy.
Lâm Phàm bước vào sảnh, hương thơm nồng nàn, chỉ ngửi thôi đã biết toàn món ngon, quả nhiên trên bàn bày biện không ít mỹ vị tinh xảo.
Lý Nhân Tâm vô cùng rụt rè, có phần sợ sệt nơi này, còn Đại Xuân thì như chưa từng thấy cảnh đời, ngó nghiêng trái phải.
"Đại Xuân, Nhân Tâm, hai ngươi còn chờ gì nữa, mau lại đây, bàn này toàn là món ăn Lư lão gia tự tay chuẩn bị cho chúng ta, đừng có mà không biết phép tắc." Lâm Phàm đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống.
Đại Xuân kéo Nhân Tâm đến trước bàn cùng ngồi xuống, Lâm Phàm và Đại Xuân kẹp Nhân Tâm ở giữa. Lúc này mặt mày Lư lão gia lạnh tanh, hắn không ngờ đối phương lại cuồng ngạo đến vậy, chưa được hắn cho phép đã coi nơi này như nhà mình.
Có biết thế nào là giới hạn không, có biết bản lão gia gọi các ngươi đến đây để làm gì không?
Lâm Phàm liếc nhìn Bách Hạc Vân đang bưng bát cơm, cầm đũa như bị trúng Định Thân Chú mà không nhúc nhích. Hắn không biết đối phương là ai, nhưng khí huyết trong người kia rất mạnh mẽ, huyệt thái dương hơi lõm, thuộc hàng cao thủ.
Dù đây là một bữa Hồng Môn Yến, nhưng nên ăn vẫn phải ăn, nên hát vẫn phải hát.
Lâm Phàm mỉm cười kéo thùng cơm đến trước mặt, lấy ra ba cái bát, lần lượt xới đầy cơm, đưa cho hai đệ tử.
"Đại Xuân, Nhân Tâm, ăn cơm phải đa tạ Lư lão gia."
Đại Xuân sớm đã thèm nhỏ dãi trước những món ngon kia.
"Đa tạ a."
"Đa tạ."
Lư lão gia hít sâu một hơi, tức đến khóe miệng giật giật, Trần quản gia đứng bên cạnh siết chặt nắm đấm, nhưng lão gia chưa lên tiếng, hắn cũng không dám nói gì.
Còn Bách Hạc Vân vẫn ngơ ngác như cũ, chỉ muốn nói một câu, các ngươi đúng là ăn cướp có học, nhưng hắn tuyệt đối không nói ra.
Lâm Phàm vươn đũa, hết gắp đũa này đến đũa khác, gắp thật nhiều thịt cá vào bát của Đại Xuân và Nhân Tâm.
"Ăn nhiều vào, các ngươi đều đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu không phải Lư lão gia rộng rãi, với điều kiện hiện tại của võ quán chúng ta, chưa chắc đã được ăn ngon thế này."
"Đi theo quán chủ có thịt ăn." Đại Xuân cười hề hề nói.
"Đa tạ quán chủ." Lý Nhân Tâm cúi đầu rất căng thẳng, ngượng ngùng lẩm bẩm.
Thiện sảnh vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nhai nuốt, còn có tiếng bát đũa va chạm lanh canh.
Ba thầy trò Lâm Thị võ quán vùi đầu điên cuồng ăn cơm.
"Ngon, ngon, ngon thật." Đại Xuân ăn rất khỏe, hết bát này đến bát khác, rõ ràng lúc trước trong mâm còn rất nhiều món, nhưng bây giờ lại bị tiêu diệt với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ còn lại chút dầu mỡ thừa.
Lâm Phàm đứng dậy bê con cá mè trước mặt Bách Hạc Vân đến, chia làm ba phần, cho Đại Xuân và Nhân Tâm mỗi người một miếng, còn mình giữ lại một miếng.
"Được, con cá này không tệ." Lâm Phàm nhấm nháp một ngụm, lập tức mặt mày hớn hở, đưa ra đánh giá năm sao.
Bách Hạc Vân động, hắn cúi đầu nhìn bát cơm đầy ắp, lại nhìn bàn ăn trống trơn, cuối cùng ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía Lâm Phàm đã ăn no, đang xoa bụng, vẻ mặt hồi tưởng.
Hoả diễm giận dữ bị mỹ thực đè nén bấy lâu nay bùng lên dữ dội, như núi lửa không thể kìm nén được nữa, sắp sửa bộc phát.
Ầm!
Bách Hạc Vân tức giận đập mạnh bát đũa xuống bàn, gầm lên, "Ngươi CMN, ăn thì ăn, ăn cá lão tử làm gì?"
"Ngươi la cái gì mà la, có phải là không ai cho ngươi ăn đâu, tự ngươi không động đũa thì trách ai?" Lâm Phàm phản công.
"Ngươi..." Bách Hạc Vân tức giận đứng bật dậy, "Được, được, ta coi như hiểu, quả thực ngươi tiểu tử này là CMN đủ cuồng vọng, khó trách có thể làm Lư huynh của ta tức đến thế này, hôm nay đừng hòng bước chân ra khỏi cái đại môn này."
“Nếu không tên lão tử viết ngược lại.
“Lời này lão tử nói.”