Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Bách huynh, bớt giận."
Lư Đại trấn an đối phương, đứng dậy, trầm giọng nói, "Lâm quán chủ, ngươi thế này có phải là quá vô lễ rồi không, để ta giới thiệu một chút, vị này là quán chủ Bách Hạc Vân của Vân Long võ quán bát phẩm ở Mặc Vân Thành."
Ý tứ rất rõ ràng.
Vị này là võ quán bát phẩm đấy nhé, bát phẩm đấy, Lâm Thị võ quán của ngươi đến cửu phẩm còn chưa tới, so với người ta đúng là một trời một vực.
Đồng thời ám chỉ, Lư mỗ có thể đứng vững ở Nhị Hà Trấn không phải vì có bao nhiêu ngân lượng, mà là vì có nhiều huynh đệ, hơn nữa địa vị huynh đệ không tầm thường.
"Lư lão gia, chúng ta là người quang minh chính đại, không nói chuyện ám muội, ngươi mời đối phương đến đây, đơn giản là muốn dằn mặt ta, nhưng ta này từ trước đến giờ chỉ ăn mềm không ăn cứng. Vừa rồi ăn no bụng, cũng nên hoạt động thân thể một chút, ra phòng khách đi, ta cũng rất muốn lĩnh giáo xem thực lực của quán chủ võ quán bát phẩm đến đâu." Lâm Phàm cười nói
"Tốt, tốt, người trẻ tuổi không chỉ hỏa khí lớn, mà còn tự tin thái quá, học được chút công phu đã không biết trời cao đất rộng. Với tính cách này của ngươi, ra ngoài đường sẽ bị người ta đánh chết đấy. Thôi được, để Bách mỗ ép bớt hỏa khí của ngươi, cho ngươi biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tránh việc ra ngoài bị người khác đánh chết." Bách Hạc Vân không những không giận mà còn cười nói
"Nói nhảm ít thôi, giao đấu bằng nắm đấm mới biết thực hư ai chẳng biết nói lời hung hăng?" Lâm Phàm hô một tiếng, "Đại Xuân, Nhân Tâm, nhớ kỹ lời quán chủ, sau này phải chăm chỉ tu luyện, ít ba hoa chích chòe. Muốn chứng minh bản thân thì phải dùng thực lực, bằng không chỉ làm trò cười cho người khác."
"Đại Xuân hiểu." Vương Đại Xuân gật đầu, ghi nhớ lời thầy trong lòng, tối nay sẽ ghi vào sổ tay.
Nha nha nha...
Bách Hạc Vân tức đến mặt mày méo mó.
Câu nào cũng không nhắc đến hắn, câu nào cũng đá đểu hắn.
Cái tên chó chết này đá xoáy hắn thật quá đáng, hắn chỉ muốn đánh cho đối phương răng rơi đầy đất.
Lư Đại không nói gì, hắn muốn Bách Hạc Vân đánh cho Lâm Phàm một trận, chỉ cần bị đánh, về sau Lâm Phàm hễ thấy hắn ở Nhị Hà Trấn chắc chắn sẽ cung kính cúi đầu.
Dường như tưởng tượng đến cảnh hai quán chủ võ quán ở Nhị Hà Trấn khi thấy hắn đều lộ vẻ kính sợ, khóe miệng Lư Đại không nhịn được nhếch lên, trong lòng vui sướng khôn tả.
Có lẽ đây chính là đỉnh cao nhân sinh.
Lâm Phàm có thể nhìn ra thực lực võ đạo của Bách Hạc Vân không yếu, nhưng chỉ là không yếu thôi, nếu thật sự đánh nhau, hắn có nắm chắc hạ gục đối phương.
Chuyện mình giết Ân Cực không giấu được, đối phương chắc chắn biết, nhưng đối phương vẫn dám nghênh chiến, đơn giản vì một khả năng, hắn cho tu vi Khí Huyết cảnh ngũ trọng của bản thân có thể áp chế hắn.
Đến đại sảnh, Lư Đại lập tức sai người dời ghế dựa sát tường, để Bách huynh khỏi bị gò bó tay chân.
"Quán chủ cố lên." Đại Xuân hô to.
"Ngươi cũng hô đi." Lư Đại nhíu mày, nhìn Trần quản gia.
"Hả?" Trần quản gia ngơ ngác, hô cái gì?
"Ngươi hô cho lão gia là Bách quán chủ tất thắng." Lư Đại không vui nói
"Bách quán chủ tất thắng, đánh cho tên họ Lâm kia răng rơi đầy đất." Trần quản gia cất giọng hô.
Đột nhiên Vương Đại Xuân trợn mắt, hung tợn nhìn Trần quản gia, "Ngươi còn dám hô, ta đánh ngươi."
Trần quản gia lưỡng lự nhìn lão gia, Lư lão gia vừa định mở miệng, liền thấy Đại Xuân chỉ vào Lư lão gia, "Ngươi mà hô, ta cũng đánh ngươi!"
Lư lão gia:...?
Thằng này bị bệnh à?
Chỉ là thấy tên này có cái đầu nhọn hoắt, dáng vẻ không thông minh lắm, Lư Đại cũng sợ tên này đầu óc có vấn đề, thật sự dám động thủ.
Lúc này Lâm Phàm và Bách Hạc Vân đứng giữa đại sảnh, Lâm Phàm vận chuyển khí huyết, một cước đạp nát viên gạch lát nền đắt tiền, còn đạp thành một cái hố sâu.
Lư lão gia đau lòng, Gạch Thanh Hoa của ta.
Làm sao Bách Hạc Vân có thể thua kém Lâm Phàm, hắn cũng đạp nát viên gạch, lập tức gầm nhẹ một tiếng, năm ngón tay hóa trảo, lao đến chộp lấy cổ họng Lâm Phàm.
Lư lão gia đang xem trò vui lại đau lòng, đừng đạp gạch của ta.
Lúc này hai người đều khí huyết cuồn cuộn, mỗi chiêu mỗi thức đều có tiếng xé gió, tiếng vỗ tới, tiếng trảo bắt, không khí nổ vang, đây là khi khí huyết đạt đến một trình độ nhất định, ra chiêu mới hình thành động tĩnh lớn như vậy.
Ầm! Ầm!
Vốn Lư Đại còn muốn xem Lâm Phàm bị đánh kêu thảm, ai ngờ được, phòng khách xa hoa trước đây giờ bị đạp cho lồi lõm khắp nơi, lòng hắn lạnh ngắt.
Đột nhiên.
"Đừng, đó là đồ cổ..."
Ầm!
Một món đồ sứ cổ bày ở đó bị đánh nát, tro cặn vương vãi khắp nơi, Lư Đại đau đến lòng tan nát, hắn là người sĩ diện, thường thường đồ cổ phải cất giữ cẩn thận.
Nhưng Lư Đại thì khác, hắn muốn đem đồ cổ bày ra cho mọi người thấy, để những ai đến đây phải nhìn cho kỹ, Lư mỗ ta không chỉ có tiền, mà còn có gu thẩm mỹ cực cao.
Còn chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau mất món đồ cổ vừa rồi, thì thấy một món đồ cổ khác lung lay sắp đổ, rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh.
"Ai ya, các ngươi đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."
Lư Đại sốt ruột chạy quanh, hận không thể xông lên ngăn hai người lại, nhưng lúc này Lâm Phàm và Bách Hạc Vân đã sớm đánh đến tối tăm mặt mũi, mặc kệ ai xông vào cũng lãnh không hai quyền thì một chưởng.
May mà Trần quản gia ôm chặt eo lão gia, ngăn cản hắn xông lên.
Nhưng vào lúc này, chiêu thức của Bách Hạc Vân biến đổi, vung tay một quyền mang theo âm thanh bành bành từ trong cơ thể xuyên thấu ra. Lâm Phàm nhấc chưởng nghênh đỡ, quyền chưởng chạm nhau, sắc mặt Lâm Phàm hơi đổi, thân hình lùi về sau ba bước, một cước đạp mạnh xuống đất, chuyển dời kình đạo.
Kỳ lạ.
Tuy Bách Hạc Vân là Khí Huyết cảnh ngũ trọng, nhưng khí huyết hùng hậu tuyệt đối không bằng hắn, nhưng kình đạo vừa bộc phát lại rất kinh người.
"Tiểu tử, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, Khí Huyết cảnh tứ trọng mà có thể đấu với ta đến giờ phút này, nhưng ta là cảnh giới ngũ trọng, chênh lệch một cảnh giới như khác biệt một trời một vực." Bách Hạc Vân nói
Nghe vậy Lâm Phàm dường như đã hiểu, Khí Huyết cảnh ngũ trọng luyện là gân mạch, gân mạch co duỗi bùng nổ như kéo căng dây cung, có thể bộc phát ra lực lượng mạnh hơn.
Tiếng bành bành vừa rồi chính là gân cốt tề minh, dùng xương làm khung, dùng gân làm dây cung.
Vung ra một quyền lực lượng càng mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Lâm Phàm bước ra một bước, vung chưởng, bí kỹ Hỗn Nguyên Cửu Trọng kình đạo chồng chất trong đó, nhưng hắn không bộc phát cực hạn, chỉ là kình đạo tam trọng.
Bách Hạc Vân phát hiện tình huống không ổn, kình đạo của tiểu tử này mạnh hơn trước rất nhiều, vẻ đắc ý vừa rồi tan biến, thay vào đó là kinh hãi.
Lúc này hắn bị dồn đến đường cùng, sau lưng là vách tường.
Hỗn Nguyên Cửu Trọng.
Triển khai toàn bộ.
Ánh mắt Lâm Phàm ngưng tụ, thi triển bí kỹ, kình đạo cửu trọng gia trì trên lòng bàn tay, một chưởng vỗ ra, khí thế hung mãnh, chưởng còn chưa đến, cảm giác xé rách cực mạnh đã nghiền ép lên mặt Bách Hạc Vân.
Với Bách Hạc Vân mà nói, hắn chỉ cảm thấy mình bị một cỗ chưởng kình bao phủ, bản thân lại không thể động đậy.
Không tốt, tránh không thoát, không ngăn nổi!
Ta sẽ chết, ta thật sự sẽ chết mất.
Ầm!
Tiếng nổ vang vọng, tro bụi tung bay, hai mắt Bách Hạc Vân trợn trừng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ huyệt thái dương hơi nhô ra chảy xuống.
Một cánh tay dán sát mặt hắn, vươn ra phía sau đầu, cánh tay kia động, chậm rãi rụt trở về.
Ánh mắt Bách Hạc Vân không dám động đậy, hô hấp trở nên nặng nhọc.
Lâm Phàm thu tay lại, một chưởng này không rơi xuống người Bách Hạc Vân mà rơi xuống vách tường sau lưng, chỉ một chưởng đã đánh thủng một lỗ lớn.
"Bí... bí kỹ." Bách Hạc Vân không ngờ đối phương tuổi còn trẻ đã tu thành bí kỹ, điều này vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Lâm Phàm nhìn Lư Đại đang đờ đẫn, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, đi về phía cổng, lúc đến cửa đại sảnh, hắn dừng bước.
"Lư lão gia, Lâm mỗ kinh doanh võ quán ở Nhị Hà Trấn là để dạy người học võ, trừ bạo giúp yếu, không phải ỷ vào võ học để ức hiếp người."
"Lâm mỗ không phải cướp bóc ác phỉ, không thèm để ý mấy đồng bạc dơ bẩn của ngươi, ngươi cứ làm giàu của ngươi, ta kinh doanh võ quán của ta, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông."
"Nhưng lần sau nếu ngươi còn rảnh rỗi đi gây sự, đừng trách ta không khách khí."
Nói xong, Lâm Phàm nhìn những mảnh vỡ trên đất, dần dần đi xa.
Cái nhìn đó đối với Lư Đại, phảng phất như Lâm Phàm nói cho hắn biết, muốn giết ngươi cũng đơn giản như phá hủy những món đồ cổ này vậy.
Chỉ là hắn đã nghĩ quá nhiều, Lâm Phàm chỉ cảm thấy nhà giàu đúng là chịu chơi, đồ cổ cũng dám bày ra bên ngoài.
Đại Xuân và Nhân Tâm nhìn nhau, Đại Xuân kẹp lấy Nhân Tâm đuổi theo.
Quán chủ phong cách quá cao, quên mất bọn họ, đến cả gọi một tiếng cùng đi cũng không có.
Trong lúc kinh ngạc, Lư Đại hoàn hồn, ánh mắt nhìn phòng khách bừa bộn, trong đầu vang vọng lời Lâm Phàm vừa nói, nhất thời chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, như có lời muốn nói, nhưng lại không biết nói gì.
Hắn vội vàng chạy đến bên cạnh Bách Hạc Vân.
"Bách huynh, huynh không sao chứ?"
"Lư lão gia, ngươi đúng là hại chết ta." Bách Hạc Vân vừa mới dạo một vòng Quỷ Môn Quan, vỗ đùi đấm ngực dậm chân
"Hả?" Lư Đại không hiểu.
"Ngươi nói ngươi khôn khéo cả một đời, cái này chắp nối, cái kia chắp nối, đến cuối cùng lại không nhìn thấy người trước mắt này. Bí kỹ ngươi biết không, đây là bí kỹ đó, không phải muốn học là học được, tuổi còn trẻ mà thiên phú thế kia. Nếu ngươi biết giữ quan hệ tốt với hắn, sau này ngươi còn cần ai nữa, chỉ cần ngươi quen biết hắn, về sau đảm bảo ngươi vô ưu vô lo."
Bách Hạc Vân càng nghĩ càng khó chịu, tiếp tục bực tức.
"Aiyo, ngươi hại chết ta rồi, ta còn muốn đi tìm danh sư chỉ bảo bí kỹ, giờ thì ngay trước mắt có một vị, còn bị ta chửi CMN, đắc tội rồi."
"Ta thật đáng chết.”