Ta Chết Đi, Các Đệ Tử Trở Nên Hung Hãn

Chương 23. Nông Dân Vào Thành, Có Chút Rung Động Nhưng Không Nhiều

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Bách Hạc Vân thất thần, chán nản rời đi.

Trong đại sảnh đổ nát tan hoang, Lư lão gia ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu văng vẳng lời Bách Hạc Vân nói.

"Lão gia." Trần quản gia không dám nói nhiều.

"Ngươi nói lão gia ta bây giờ muốn giao hảo với Lâm quán chủ, hắn còn cho ta cơ hội đó không?" Lư lão gia chậm rãi hỏi

Trần quản gia ngây người.

Không phải chứ, lão gia, ngươi là Lư lão gia cơ mà, ngươi phải mạnh mẽ lên chứ, sao lại sợ hãi thế này. Đây có còn là Lư lão gia của Trần mỗ, hễ không vừa ý là ném chim nữa không?

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

"Quán chủ, đây là lương khô ta chuẩn bị, ngươi đi đường phải cẩn thận." Vương Đại Xuân trao cho quán chủ túi đựng lương khô.

"Ngươi ở nhà cùng Nhân Tâm trông nom võ quán cho cẩn thận, ta sẽ sớm về thôi." Lâm Phàm dặn dò, ngồi trên lưng con tuấn mã màu đỏ thẫm.

Con ngựa này là Chu Minh Nhạc tặng, ban đầu hắn không muốn nhận, chủ yếu là ngựa ăn có khi còn tốn hơn người, hiện tại hắn thu không đủ chi, thân còn nợ Võ Các một khoản, cuộc sống vốn đã như lửa trên băng, lại còn phải nuôi thêm con vật phá gia chi tử này.

May mà Chu Minh Nhạc cam đoan, đồ ăn cho ngựa mỗi ngày sẽ có người đưa đến, nhờ vậy mà hắn miễn cưỡng chấp nhận.

Tối qua Lâm Phàm đã suy nghĩ rất lâu, phát triển võ quán là điều tất yếu, nhìn từ điểm yếu thì Lâm Thị võ quán đã đủ tiêu chuẩn để trở thành võ quán cửu phẩm. Võ quán bát phẩm cũng chỉ thiếu một bước nhỏ, thiếu võ học mà thôi, võ quán thất phẩm thì càng có thể với tới, bởi hắn đã sớm tu thành bí kỹ.

Bây giờ Lâm Phàm đến Võ Các là để dùng tám trăm điểm cống hiến ít ỏi, đổi lấy chút võ học, ví dụ như công phu hoành luyện, để nâng cảnh giới võ học lên ngũ trọng.

Dựa vào mô phỏng không phải là con đường duy nhất, bản thân cũng phải luyện tập.

"Quán chủ, thượng lộ bình an."

Lâm Phàm đã đi xa nghe thấy lời này của Đại Xuân, suýt chút nữa quay đầu trở lại tức giận gõ đầu, nghe điềm gở thế.

...

Hoàng hôn buông xuống, tường thành Mặc Vân Thành đã ở ngay trước mắt.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm thấy thành trì cổ đại sau khi xuyên qua, có rung động, nhưng không nhiều. Gần đến cửa thành, hắn xuống ngựa, nhéo nhéo bẹn đùi, xoa xoa mông để bớt tê dại.

Con ngựa này thật sự không dễ cưỡi.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, lính gác cửa thành xác định Lâm Phàm là dân lành lương thiện, liền thả cho vào. Trời đã nhá nhem, đến Võ Các chắc chắn không được, Lâm Phàm đành tìm một khách điếm tạm nghỉ ngơi qua đêm.

Sáng sớm.

Cổng Võ Các.

"Ngươi tìm ai?" Lính gác cổng hỏi.

"Tại hạ Lâm Phàm, quán chủ Lâm Thị võ quán Nhị Hà Trấn, đến đây Võ Các muốn dùng điểm cống hiến đổi chút võ học." Lâm Phàm lấy lệnh bài do Hồng Toàn đưa ra.

Lính gác thấy lệnh bài thì gật đầu, vừa định vào gọi người tiếp đãi thì nghe thấy tiếng gọi từ phía con đường cách đó không xa.

"Lâm quán chủ."

Hàn Phi có chút kinh hỉ, dù sao Lâm quán chủ là ân nhân cứu mạng của hắn, múc nãy nhìn từ xa, hắn còn chưa dám chắc cái lưng kia là ai, đến gần thấy khuôn mặt mới ngay lập tức nhận ra Lâm Phàm.

"Hàn huynh." Lâm Phàm nhìn người đến, cười nói.

Giang hồ đâu chỉ có chém chém giết giết, đạo lý đối nhân xử thế cũng rất quan trọng.

Hắn ở Võ Các không quen nhiều người, chỉ có Nhan Như Tuyết, Hồng Toàn, Hàn Phi, Vương Dược bốn người này thôi.

Giờ có người quen, mọi chuyện sau đó sẽ đơn giản hơn.

"Hàn huynh, trên người huynh còn băng bó, không ở nhà nghỉ ngơi sao?"

Lâm Phàm thấy lồng ngực Hàn Phi vẫn còn băng gạc, rõ ràng là vết thương do giao đấu với Lang yêu hôm trước.

"Nghỉ ngơi gì chứ, một ngày cũng không nghỉ ngơi được, vẫn là đến Võ Các dạo chơi tốt hơn. Ai ngờ lại gặp được Lâm quán chủ, chúng ta vào trong đi, hôm nay ta tiếp đãi Lâm quán chủ, có gì không hiểu cứ hỏi ta." Hàn Phi cởi mở cười nói.

"Vậy thì đa tạ Hàn huynh."

"Nói gì vậy, Lâm quán chủ đối với Hàn mỗ có ân cứu mạng, nếu Hàn mỗ là thân nữ tử đã sớm lấy thân báo đáp rồi."

"... "

"Lâm quán chủ muốn chọn võ học hoành luyện, ta hiểu được, nhưng võ học hoành luyện thường không dễ luyện. Bây giờ ngươi đang Khí Huyết cảnh tứ trọng, muốn đột phá lên ngũ trọng, phải luyện cho toàn thân gân mạch linh hoạt, mà ngươi đã nắm giữ một môn chưởng pháp, nếu tu thêm một môn thối thể công pháp liền có thể luyện thông toàn thân gân mạch." Tiến vào Võ Các, Lâm Phàm nói rõ mục đích đến, Hàn Phi trầm ngâm một lát, đưa ra lời khuyên.

"Bất quá đây chỉ là lời khuyên của ta, quyết định cuối cùng vẫn là do ngươi, dù sao võ học hoành luyện cũng có thể luyện thông toàn thân gân mạch, chỉ là chịu khổ nhiều hơn thôi."

"Quan trọng hơn là dễ hao tổn khí huyết, dẫn đến khi về già, toàn thân bệnh tật. Trừ phi có dược bổ, nhưng dược thì ba phần độc, không có công phu hoành luyện truyền thừa hoàn chỉnh, thật không có nhiều người muốn luyện."

Hàn Phi nói hết ra những tác hại mà hắn biết, hắn nhận thấy Lâm quán chủ có chút thiếu kiến thức về võ đạo, cho dù tu luyện công phu hoành luyện thì đao thương bất nhập, thân thể rất là bá đạo, nhưng phía sau sự bá đạo đó, cái giá phải trả rất lớn.

Lâm Phàm gật đầu, cảm thấy Hàn Phi là người tốt, nói với hắn nhiều như vậy, chỉ là hy vọng hắn không chọn sai. Bất quá, Lâm Phàm đã có được kiến thức y thuật từ trong mô phỏng Lý Nhân Tâm, những tác hại này vẫn có thể giải quyết.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, có một giọng nói vọng đến.

"Ha ha, Lâm quán chủ đến rồi sao không nói một tiếng? Nếu không nghe người khác nhắc đến, ta còn không biết ngươi đã đến." Hồng Toàn cười lớn đi tới.

"Hồng huynh." Lâm Phàm cười chắp tay, "Ta chỉ đến chọn chút võ học, cũng không có chuyện gì lớn, hơn nữa Hồng huynh trăm công nghìn việc, nếu có thể không làm phiền thì tốt hơn."

"Sao lại khách khí thế, có điều lời Lâm quán chủ nói có nghiêm túc không đấy?" Hồng Toàn trêu ghẹo.

Lâm Phàm ngẩn người, trong nháy mắt hiểu ra, không ngờ Hồng Toàn nhìn có vẻ đứng đắn mà cũng không đứng đắn chút nào.

"Hồng ca hay đi uống rượu hoa." Hàn Phi nhỏ giọng nói

Ánh mắt Lâm Phàm kỳ dị nhìn Hồng Toàn, thì ra ngươi là một Hồng Toàn như vậy.

"Tiểu Hàn, lén lút nói xấu gì ta đấy? Tai Hồng ca thính lắm đấy." Hồng Toàn nói.

"Không có, không có." Hàn Phi lập tức lắc đầu, hắn sợ nhất là đấu tập với Hồng Toàn, đừng thấy cảnh giới hắn tứ trọng, nhưng thật sự không cách nào so với Hồng ca.

"Chuyện là Lâm quán chủ muốn đổi võ học, muốn tìm một môn võ học hoành luyện."

"À..." Hồng Toàn hơi kinh ngạc, hắn từng luyện võ học hoành luyện, nhưng bỏ dở giữa chừng, chủ yếu là phát hiện ra những tác hại của nó như khí huyết không đủ, thời gian ngắn ngủi...

...

Nơi làm việc của Võ Các.

Vẻ mặt Các chủ Lý Trường Phong nghiêm túc nhìn bức thư trong tay, do Võ Các Lưu Vân Thành gửi đến.

Gần đây ở đó liên tục xuất hiện yêu ma quỷ dị, đã có không ít dân thường bị hại, Võ Các Lưu Vân Thành đã điều động không ít người, nhưng hiệu quả quá nhỏ bé, thậm chí còn hao tổn mấy vị cao thủ.

Hắn cho rằng chuyện này rất nghiêm trọng, Lưu Vân Thành cách Mặc Vân Thành không xa, nếu không giải quyết được, có thể lan đến đây, một khi lan đến đây thì hậu họa vô tận.

Điều khiến Lý Trường Phong lo lắng hơn, chẳng lẽ lại có hoàng triều nào đưa ra yêu cầu quá đáng, thấy Vũ Triều chưa đồng ý liền muốn giết gà dọa khỉ, uy hiếp một phen?

Chuyện này không phải chưa từng xảy ra.

Ngón tay cái miết mạnh vào một góc thư, hắn cảm thấy rất bức bối, Vũ Triều đã hơn một nghìn năm, tại sao không thể xuất hiện thánh địa võ học, nếu có nhân vật như vậy, cần gì phải chịu nhục nhã như thế?

"Lâm quán chủ của Nhị Hà Trấn đến rồi, không phải ngươi rất hứng thú với hắn sao? Không mau đi xem thử?" Lúc này Nhan Như Tuyết đẩy cửa bước vào.

"Nếu nói có hứng thú, chỉ sợ vẫn phải là ngươi, ngươi muốn ta cho ngươi xem, vị Lâm quán chủ này có phải là kỳ tài võ đạo trong lòng ngươi hay không, đúng chứ?" Lý Trường Phong không lộ vẻ gì, cất kỹ thư mà cười nói.

"Phải, ta có ý nghĩ đó, nhưng không phải chủ yếu, ta chỉ muốn biết, việc ta bảo Vương Dược nâng cấp Lâm Thị võ quán theo tiêu chuẩn của võ quán ngũ phẩm, có đáng hay không mà thôi." Nhan Như Tuyết nói.

Diện tích võ quán ngũ phẩm rất lớn, Lâm Thị võ quán còn lâu mới đạt tiêu chuẩn, nhưng dù diện tích nhỏ, nó vẫn nhỏ mà có võ, cái gì cần có đều có cả.

"Tốt, vậy đi xem một chút." Lý Trường Phong đứng dậy, cũng có chút hiếu kỳ về vị Lâm quán chủ được Nhan Như Tuyết coi trọng.

Hắn cũng hiểu rõ sự chấp nhất của Nhan Như Tuyết với kỳ tài võ đạo, nàng cho rằng chỉ có những nhân vật như vậy mới có thể trở thành trụ cột của Vũ Triều.

Đáng tiếc, kỳ tài trên đời nhiều vô kể, nhưng cuối cùng lại có mấy người có thể đi đến cuối con đường.