Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Mục lục võ học.
Lâm Phàm cúi đầu lướt mắt qua từng trang, trong mục lục ghi chép vô số võ học, các loại võ học đều có ghi chú rõ ràng.
Quyền, cước, chưởng, đao, kiếm, hoành luyện…
"Võ học có phẩm cấp, trong mục lục, võ học từ thấp đến cao, chính là từ cửu phẩm đến nhất phẩm." Hàn Phi đứng bên cạnh giải thích.
Lâm Phàm vừa nhìn vừa nghe, trong Vũ Triều Dị Sự Lục có ghi, sự khác biệt lớn nhất giữa các võ học từ cửu phẩm đến nhất phẩm là số trọng kình đạo có thể bộc phát sau khi lĩnh ngộ được bí kỹ.
Nhất phẩm là cao nhất, bí kỹ có thể bộc phát ra kình đạo cửu trọng.
Khai Bia Chưởng mà hắn tu luyện chính là võ học nhất phẩm, trong lòng Lâm Phàm, quả nhiên vị Tề Thiên Nguyên lão tiền bối là tồn tại như thần tiên. Trong thời gian ngắn không chỉ từ không thành có sáng tạo ra Khai Bia Chưởng, còn có thể dạy cả bí kỹ cho Đại Xuân.
Nhân vật như vậy chắc chắn là một trong những đỉnh phong của thế gian, đương nhiên ngoài sự khác biệt về bí kỹ, sơ hở và mức độ tinh diệu của chiêu thức giữa các võ học có phẩm giai khác nhau cũng có sự khác biệt lớn.
"Sau nhất phẩm thì không có nữa sao?" Lâm Phàm hỏi.
"Đương nhiên là có, nhưng đó là Tiên Thiên võ học, chỉ có cường giả cảnh giới Tiên Thiên sau khi đột phá Khí Huyết cảnh thập nhị trọng mới có thể tu luyện. Uy lực của nó đã vượt qua phạm trù võ học, phi thường nhân khó có thể tưởng tượng." Hàn Phi nói.
"Lâm quán chủ, độ khó để trở thành cường giả Tiên Thiên cảnh là cực lớn, có thể nói là ngàn người chọn một, thậm chí vạn người chọn một. Ngay cả những võ học từ cửu phẩm đến nhất phẩm này cũng đủ để người ta dốc cả đời tu luyện. Nhất là bí kỹ, nhiều quán chủ võ quán bát phẩm đến chết cũng chưa chắc đã lĩnh ngộ được, dù là bí kỹ cửu phẩm cấp thấp nhất cũng vậy." Hồng Toàn nói thêm.
Lâm Phàm im lặng, trong mô phỏng, Đại Xuân đã thành công tu luyện bí kỹ của võ học nhất phẩm, mặc dù chỉ tu luyện đến kình đạo nhị trọng, nhưng đã ưu tú hơn quá nhiều người.
Chẳng lẽ ngộ tính của Đại Xuân thật sự rất cao, nhưng những ngày này, Lâm Phàm cũng không phát hiện Đại Xuân có ngộ tính cao đến đâu. Đến giờ Đại Xuân cũng chỉ mới biết đánh Khai Bia Chưởng, còn muốn nói đến tu luyện thật sự thì vẫn còn một khoảng cách.
Lẽ nào, trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ không mấy hay ho.
Thật sự phải để mình bị người ta đánh chết, Đại Xuân mới có thể bạo thể, kích phát tiềm lực sao?
Xem ra khi về phải làm công tác tư tưởng cho Đại Xuân mới được.
Đại Xuân đang làm điểm tâm ở võ quán, hắt xì một cái, ngơ ngác nhìn xung quanh, lại cúi đầu tiếp tục cơm khô. Hắn còn gọi sư đệ ăn nhiều một chút, cơm tập thể đúng là ngon nhất.
"Lâm quán chủ, ta đề cử ngươi đổi môn công pháp thối thể này, Kinh Phong Thối, đây là môn công pháp thối thể bát phẩm, cần ba trăm điểm cống hiến. Còn môn công phu hoành luyện này, Thiết Sam Công cũng thuộc hoành luyện bát phẩm, nếu tu luyện thành công, thân thể như khoác áo sắt, đao kiếm bình thường khó mà gây thương tích. Quan trọng hơn là tác hại nhỏ bé, có thể bỏ qua, chỉ cần bốn trăm điểm cống hiến." Hàn Phi chỉ vào mục lục nói
Lúc này Lâm Phàm mới nhận ra điểm cống hiến mình có được ít đến tội nghiệp.
Hắn muốn nói, bát phẩm thấp quá, ta chỉ muốn tu luyện võ học nhất phẩm, nhưng nghĩ lại thì biết đó là chuyện không thể nào.
Từ xa.
Nhan Như Tuyết và Lý Trường Phong đang đi về phía này.
"Nếu ngươi cảm thấy hắn thật sự là kỳ tài võ đạo, có thể cho hắn một đặc quyền, cho hắn ký sổ đổi võ học nhất phẩm được không?" Nhan Như Tuyết hỏi.
"Như Tuyết, ta cho hắn dùng tiêu chuẩn võ quán ngũ phẩm để nâng cấp đã là phá vỡ quy tắc rồi, bây giờ lại muốn cho hắn ký sổ đổi võ học nhất phẩm, tiền lệ này không thể mở. Nếu để những võ quán khác biết được thì quy củ của Võ Các ở đâu, uy nghiêm ở đâu. Nếu hắn thật sự là kỳ tài võ đạo, võ học phẩm cấp thấp có làm sao, với ngộ tính cùng thiên phú của hắn, trong thời gian ngắn có thể lĩnh ngộ một môn võ học thôi, đây đâu phải chuyện xấu." Lý Trường Phong nghe xong lắc đầu.
Nhan Như Tuyết cúi đầu, cũng cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình có vẻ hơi quá đáng.
Rất nhanh, bọn họ đã thấy ba người đang tụ tập một chỗ.
"Lý các chủ, chào ngươi."
"Nhan đại nhân, chào ngươi."
Các thành viên của Võ Các đi ngang qua đều cung kính chào hỏi, điều này tự nhiên thu hút sự chú ý của ba người đang nói chuyện.
"Lâm quán chủ, Các chủ Lý Trường Phong của chúng ta đến kìa, xem ra Nhan đại nhân thường xuyên nhắc đến ngươi bên tai Các chủ, đến mức Các chủ cũng có hứng thú với ngươi rồi." Hàn Phi huých tay Lâm Phàm, khẽ nói
Hả?
Thường xuyên nhắc đến?
Đây chẳng lẽ là cảm giác của người ưu tú, luôn được chú ý sao?
Nhưng Lâm Phàm cũng biết, có thể làm Các chủ của Võ Các thì chắc chắn là nhân vật lớn, liền vội vàng đứng lên, nhìn về phía Các chủ. Đúng như hắn nghĩ, người có thể trở thành Các chủ cũng phải là người dị thường ưu tú.
"Nhìn dung mạo này, nhìn tinh khí thần này, dù ở giữa đám đông cũng vô cùng nổi bật."
Bất quá Lâm Phàm phát hiện tình huống của đối phương có chút không ổn, nhìn vẻ ngoài thì tinh thần rất tốt, nhưng với một người tinh thông y thuật như hắn, vị Lý Các chủ này có vấn đề rất lớn.
Ánh mắt Lâm Phàm chính là thước đo, từ tần suất hô hấp, biểu cảm trên gương mặt đối phương, hắn thấy khí huyết của người này không được lưu thông.
Điều này khiến Lâm Phàm nhớ đến tình tiết trong mô phỏng của đệ tử Lý Nhân Tâm, dường như cũng có một vị cao thủ có triệu chứng tương tự.
"Tại hạ Lâm Phàm, quán chủ Lâm Thị võ quán Nhị Hà Trấn, bái kiến Các chủ đại nhân, bái kiến Nhan đại nhân." Nhưng Lâm Phàm không hề lộ ra ngoài, mà ôm quyền hành lễ nói.
"Lâm quán chủ không cần khách khí." Lý Trường Phong cười nói, đồng thời ánh mắt đánh giá Lâm Phàm. Với cảnh giới võ đạo của hắn, ánh mắt cực kỳ sắc bén, chỉ liếc qua đã thấy Lâm quán chủ trước mặt mới chỉ Khí Huyết cảnh tứ trọng, nhưng khí huyết ngưng tụ trong cơ thể rất hùng hậu, không thể so sánh với người cùng cảnh giới, thậm chí người Khí Huyết cảnh ngũ trọng cũng chưa chắc đã bằng.
Người này chắc hẳn đã tu thành bí kỹ, khí huyết mới tăng mạnh như vậy.
Lâm Phàm bị ánh mắt săm soi của Lý Trường Phong nhìn đến liền toàn thân không thoải mái, nếu là nữ nhân thì còn đỡ, nhưng bị đàn ông nhìn chằm chằm thì cứ thấy sai sai ở đâu.
Đừng nói là bên cạnh còn có Nhan Như Tuyết với ánh mắt mong chờ kia.
Khoan đã.
Mong chờ cái gì chứ?
“Thế nào?" May mà Lý Trường Phong thu hồi ánh mắt, Nhan Như Tuyết bên cạnh sốt ruột hỏi
"Cũng không tệ." Lý Trường Phong nói.
Nghe được đánh giá này, vẻ mong đợi trong mắt Nhan Như Tuyết dần tan biến, thay vào đó là thất vọng.
Chẳng lẽ mình lại nhìn lầm rồi sao?
Lý Trường Phong đã từng gặp qua những thiên kiêu kỳ tài thực sự, chỉ là những kỳ tài đó đều không thuộc về Vũ Triều. Hắn từng thấy thiếu niên mười lăm tuổi đã đạt đến Khí Huyết cảnh thập nhị trọng, hơn nữa còn tinh thông mấy môn võ học nhất phẩm, đều đã lĩnh ngộ được bí kỹ.
Loại thiếu niên đó, trong mắt hắn đơn giản là một quái vật đáng sợ, khiến người ta nhìn mà kinh hãi, không hề có ý định so sánh.
Lý Trường Phong biết Nhan Như Tuyết hy vọng Lâm Thị võ quán có thể trở thành võ quán ngũ phẩm, nhưng muốn vậy thì nhất định phải đột phá Khí Huyết cảnh thập nhị trọng, tiến vào Tiên Thiên cảnh, nhưng chỉ một cái ngưỡng đó thôi đã cản bước không biết bao nhiêu người.
Trong mắt hắn, tương lai của Lâm Thị võ quán, có lẽ chỉ dừng bước ở võ quán lục phẩm mà thôi.
Lúc này, trong lòng Lâm Phàm có chút không phục, chỉ có các người biết xem à?
Ta cũng biết xem đấy!
Ánh mắt Lâm Phàm nhìn Lý Trường Phong từ trên xuống dưới, vẻ mặt dần có sự thay đổi, thỉnh thoảng lắc đầu, thỉnh thoảng thở dài, khiến Lý Trường Phong vô cùng nghi hoặc.
"Lâm quán chủ, ta có vấn đề gì sao?"
"Đáng tiếc, đáng tiếc thay, rõ ràng Lý Các chủ có thể đột phá đến Tiên Thiên cảnh, lại bị khí huyết tắc nghẽn làm lỡ dở, thật đáng tiếc, thật sự đáng tiếc." Lâm Phàm thở dài nói.
Lời này vừa nói ra, Lý Trường Phong vốn luôn điềm tĩnh tự nhiên toàn thân chấn động, kinh hãi nhìn Lâm Phàm, lập tức nhìn về phía mọi người.
Nhan Như Tuyết: "Ta chưa từng nói."
Hồng Toàn và Hàn Phi cũng điên cuồng lắc đầu: "Chúng ta cũng không nói gì cả."
"Không ai nói cho ta biết, nhưng ta nhìn ra được, bản quán chủ ngoài tu hành võ đạo ra, cũng có chút hiểu biết về y đạo." Lâm Phàm cười nói
"Tình huống của Lý Các chủ, nói khó thì khó, nói dễ cũng dễ."
Khi những lời này được thốt ra, tất cả mọi người tại hiện trường đều ngây người.
Ánh mắt Lý Trường Phong nhìn Lâm Phàm thay đổi, từ kinh ngạc chuyển thành trông đợi khẩn cầu, yết hầu hắn động đậy, ngón tay vô thức vuốt ve vạt áo, mở miệng hỏi dò.
"Lâm... Lâm quán chủ, vậy... vậy ngươi có thể giúp tại hạ được không?"
Thái độ thay đổi, trở nên cung kính.
Lý Trường Phong đã bị kẹt ở cảnh giới này quá lâu rồi, vốn tưởng cả đời sẽ dừng lại ở đây.
Ai ngờ lại có hy vọng xuất hiện.
Điều này làm sao có thể khiến hắn trấn định được?